Khi Trần Văn Cảng về đến nhà họ Trịnh, Trịnh Ngọc Thành đã đợi trước cửa phòng ngủ của anh.
Anh yêu cầu gõ cửa trước khi vào, lần này hắn đã nhớ, cũng đã tuân thủ.
Trần Văn Cảng thở dài, mở cửa ra: "Mời vào."
Trịnh Ngọc Thành nhìn thấy chiếc hộp mà anh đang cầm trong tay. Hắn mím môi: "Là cái bảy triệu đó?"
"Ừ."
"Anh xem được không?"
Trần Văn Cảng đưa cho hắn.
Trịnh Ngọc Thành mở ra, thấy chiếc đồng hồ bỏ túi cổ nằm giữa lớp vải nhung đen. Cho dù bảo quản tốt đến đâu cũng không thể mới nguyên như ban đầu, trên vỏ đồng hồ có một chút dấu vết thời gian. Kỳ thực nó cũng không có gì đặc biệt.
Trịnh Ngọc Thành cười một tiếng rất khẽ: "Cũng hơi tiếc, cuối cùng không phải là anh mua được."
Gần đây hắn có vẻ trầm tính hơn nhiều, khí chất cũng thay đổi một chút. Tất nhiên, thay đổi của hắn không dễ nhận thấy mà là bắt đầu xảy ra từ từng chi tiết nhỏ, như cách ăn nói và giọng điệu, có thể coi là dấu hiệu của sự chuyển biến hướng tới trưởng thành và ổn định.
Hắn trả lại cái hộp cho Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng cầm món quà trên tay, băn khoăn không biết nên để nó ở đâu. Nhìn xung quanh một vòng, anh thấy một khoảng trống nhỏ trên giá sách, ngay cạnh chiếc đồng hồ bấm giờ tourbillon mà Trịnh Ngọc Thành tặng.
Trần Văn Cảng không phải là người quá coi trọng hình thức, anh đối đãi với bản thân món đồ một cách lý trí, dù tình cảm đã kết thúc, nhưng anh không cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651939/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.