Khi Hoắc Niệm Sinh đi đến, y đã thấy khung cảnh như thế này: Trần Văn Cảng đứng dưới bức tượng danh nhân, một nhóm sinh viên trẻ vây lấy anh, nói cười không ngớt, có một chú Berger màu nâu đen chạy vòng quanh họ, dây dắt chó trên lưng nó nằm trong tay một người phụ nữ trung niên.
Nhóm đàn em thực ra cũng đang quan sát Hoắc Niệm Sinh, lén hỏi Trần Văn Cảng rằng bạn anh làm nghề gì.
Cách đây mười lăm phút, Hoắc Niệm Sinh bất ngờ gọi điện hỏi Trần Văn Cảng có ở trường không.
"Có." Trần Văn Cảng hỏi: "Anh tìm tôi?"
"Tôi đang ở cổng trường đại học của cậu."
"Cửa nào? Tôi tới tìm anh ngay."
"Không cần, chỉ cần gửi cho tôi vị trí của cậu là được."
Hôm nay, Hoắc Niệm Sinh mặc bộ vest kẻ caro kiểu Scotland, không quá trang trọng nhưng vẫn không mất phong thái quý ông, chững chạc lại thoải mái. Vì trời nóng, y cởi áo khoác vắt trên tay, xắn tay áo sơ mi lên một nửa, toát ra vẻ già giặn phóng khoáng. Sự trưởng thành và phong thái của y không phù hợp với hai chữ "sinh viên", nhưng nếu bảo là giáo viên thì lại có vẻ quá phong lưu.
Trần Văn Cảng mỉm cười đẩy họ: "Được rồi được rồi, đến lúc bắt tay vào việc rồi, mọi người có thể chơi với chó, nhưng đừng quên công việc của mình."
"Ý da..." Các đàn em lập tức ồ lên: "Đàn anh giấu giấu giếm giếm thế này nhất định có vấn đề."
Là mục tiêu thường xuyên của những lời bàn tán trên báo giải trí hàng tuần, Hoắc Niệm Sinh đã quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651937/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.