Trong ánh nắng ban mai mờ mờ, Trần Văn Cảng ghé thăm ngôi nhà nơi anh từng sống cùng cha mẹ khi còn nhỏ. Nó chỉ cách nhà họ Lư ba căn.
Dân cư ở khu phố cổ vẫn giữ được nét mộc mạc ban đầu của làng chài nhỏ, những ngôi nhà thấp bé nằm san sát, chen chúc với nhau như những khối đồ chơi lắp ráp. Tường bên ngoài sơn màu trắng, mái nhà sơn màu xanh lam, được vô số cơn bão và mưa rào kỳ cọ thành những vết loang lổ.
Anh dừng lại bên ngoài ngôi nhà của mình, chỉ có thể nhìn qua bức tường, nơi này đã được cho thuê, có người khác sống bên trong.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người mẹ bế đứa con bước ra, trên vai vác một cây đàn guitar, có lẽ đang đi đến một lớp học năng khiếu nào đó. Hai mẹ con này không biết anh, vừa đi ngang qua vừa nói hôm nay cô giáo dạy những gì.
Nhân lúc cánh cửa mở ra, Trần Văn Cảng liếc nhìn vào sân, cảnh tượng trong sân vụt qua trước mắt. Có lẽ mọi dấu vết về cuộc sống thời thơ ấu của anh đã biến mất.
Nhà bác cả sống ở phố Xuân Đào, cách phố Giang Hồ chỉ hai dãy nhà. Trần Văn Cảng đi bộ qua giữa tiếng rao bán của những quầy hàng rong.
Gia đình bác cả Trần Tăng rất nhiệt tình với Trần Văn Cảng, thậm chí bác gái thường ngày rất keo kiệt cũng mua một con gà về hầm.
Trần Tăng lôi kéo cháu trai rót rượu: "Ít khi đến đây, hôm nay phải uống vài ly với bác cả."
Trần Văn Cảng mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651929/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.