Trình Trạch Hiền cũng mở phong thư của Bùi Dụ ra xem và đọc từng hàng từng hàng một: "Học kỳ sau chúng ta vẫn sẽ học chung lớp." Họ sẽ cùng nhau trải qua ba năm tươi đẹp nhất, thật là một điều tuyệt vời biết bao khi hàng trăm đêm ngày chăm chỉ học hành đều có người cạnh bên để cùng phấn đấu và động viên nhau.
"Ừm. Cam à, chúng mình bắt đầu học nào, cậu kiểm tra từ vựng của tớ nhé." Trong khoảng thời gian này, Bùi Dụ đã thuộc lòng tất cả 800 từ vựng thông dụng. Cậu đưa quyển vở cho Cam, đối mặt cậu chàng và chờ được kiểm tra.
Trình Trạch Hiền mở cuốn vở: "appropriate."
Bùi Dụ thẳng lưng: "a-p-p-r-o-p-r-i-a-t-e, là hợp lý, thích hợp."
......
Hơn hai mươi phút trôi qua, Bùi Dụ hầu như đã đọc thuộc lòng tất cả. Có những lúc bị mắc kẹt, Trình Trạch Hiền chỉ lẳng lặng nhìn cậu và không nói gì, nhưng khi Bùi Dụ nhìn vào đôi mắt cậu chàng, cậu lập tức cảm nhận được người trước mặt đây đang trấn an cậu, bảo cậu từ từ thôi, đừng nên căng thẳng.
Trình Trạch Hiền khen cậu: "Xong rồi, cậu rất giỏi đấy." Cậu chàng đã lớn lên cùng Bùi Dụ, biết rõ cậu là một người chăm chỉ nghiêm túc, chắc chắn cậu đã học thuộc những từ vựng này trên xe buýt, trong lúc tắm rửa và trước khi đi ngủ, quyển vở đã bị Bùi Dụ lật đến nhàu nát cả, mép trang cũng bị quăn và ố vàng.
Bùi Dụ cười khẽ: "Cảm ơn Cam nha." Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Cam cầm lên chiếc cặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-ngay-cua-nha-cung-ung-phat-he/3486333/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.