Edit: Cháo
Dạo gần đây Vương Dư Lâm đột nhiên thích xuống phòng bếp, Diệp Kính Hành về nhà, sau khi mở cửa vào thì được Vương Dư Lâm chào đón, dịu dàng chân thành cởi áo khoác giúp hắn: “Anh đã về, cơm nước xong xuôi cả rồi.”
Diệp Kính Hành sợ tới nỗi không đứng vững, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Vương Dư Lâm: “… A?”
Người đẹp Vương Dư Lâm rơi lệ: “Anh, có phải anh lại tìm người bên ngoài không?”
Diệp Kính Hành: “…?? Kịch bản hôm nay là gì thế?”
Vương Dư Lâm dường như rất đau khổ: “Ăn cơm trước đã.”
Vì thế Diệp Kính Hành ngồi xuống, nắp đậy thức ăn mở ra, trong khay là một con cua tử trạng thảm thiết, cái chân dưới cùng vẫn còn đang giật giật.
Vương Dư Lâm vỗ đầu một cái: “Ấy, quên hấp mất rồi.”
Diệp Kính Hành: “…”
...
Mùng Hai Tết, hai người về nhà họ Vương chúc Tết, cơm nước xong Vương Dư Lâm cứ muốn rửa bát, mẹ Lâm Bạch không cho y làm.
Vương Dư Lâm lau lau nước mắt: “Để con làm đi, dù sao ở nhà con toàn là người rửa bát.”
Mẹ Lâm Bạch kinh ngạc, Vương Dư Lâm là cậu chủ nhỏ được cưng chiều từ bé, lúc nào mà phải rửa bát thế. Ba Vương cầm dao lên: “Diệp Kính Hành, con tôi kết hôn với cậu là để rửa bát cho cậu đấy hả?”
Diệp Kính Hành hoảng hốt giải thích: “Lâm Lâm nói đùa thôi ạ.”
Vương Dư Lâm làm rớt cái bát, mẹ Lâm Bạch vội nói tuế tuế bình an*, lúc này bà với ba Vương mới tin ở nhà Vương Dư Lâm chưa từng phải rửa bát lần nào.
*碎碎平安/ Suì suì píng ān/:đây là câu người Trung Quốc thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ, có âm đọc giống với 岁岁平安/ Suì suì píng ān/: tuổi mới bình an.
Ba Vương hỏi hai người gần đây có bận rộn gì không, Diệp Kính Hành trả lời bận chuyện công ty, Vương Dư Lâm thì run lẩy bẩy: “Ở nhà rửa bát nấu cơm làm việc nhà.”
Ba Vương lại giận, la hét muốn đánh Diệp Kính Hành.
Lâm Bạch ngồi một bên cười nhạo một cách vô tình, sau khi cười xong thì hỏi Diệp Kính Hành: “Lâm Lâm đang diễn kịch bản gì thế?” Mặc dù đã nghiên cứu vài cuốn tiểu thuyết bá tổng, nhưng anh ta vẫn chưa thẩm hết được.
Diệp Kính Hành nghiêm túc lấy một cuốn sách ra, trên bìa viết mấy chữ to bất ngờ: Chủ tịch cuồng ngạo yêu tôi: An An đáng thương.
Lâm Bạch: “Là sao? Nói đơn giản chút coi.”
Diệp Kính Hành: “Nói đơn giản thì là mẹ chồng gây khó dễ, chồng khốn nạn, cuộc sống khốn khổ.”
Lâm Bạch cười to hớ hớ.