Bẵng qua ba bốn ngày kể từ khi bà mai kia đến, trong nhà không có chuyện gì xảy ra, Cố Đạm cũng dần không thèm quan tâm. Chỉ có Võ thợ rèn vẫn y như cũ, mỗi ngày hắn đi câu cá, thanh nhàn rỗi rãi. Cá trong vại nước ngày càng nhiều mà trong thời gian ngắn ăn không hết, Võ thợ rèn bèn vớt tất cả bọn chúng ra giết sạch.
Võ thợ rèn đứng cạnh giếng giết cá, hắn giơ tay chém xuống, động tác thành thạo, e rằng con cá còn chưa kịp phát giác đã nằm trên thớt về chầu trời, đánh vảy rạch bụng róc xương cá, một loạt hành động làm liền một mạch vô cùng trơn tru. Thủ pháp của hắn thực sự làm người khác kinh ngạc, chiếc dao nằm trong tay dường như trở thành thứ vật gắn liền trời sinh trên người hắn.
Cố Đạm ngồi xổm bên cạnh làm trợ thủ, cậu đã sớm nhìn quen kỹ năng dùng dao của Võ thợ rèn.
Một con mèo nhỏ màu vàng quanh quẩn bên chân Cố Đạm và Võ thợ rèn, kêu meo meo, nó tha một con cá nhỏ chưa được đánh vẩy trong vại đi, thấy không ai đuổi nó, nó liền ngậm con cá nhảy nhót, nhảy sang một chỗ trêu đùa với cá chết. Nó chỉ là mèo con nên sẽ không ăn cá.
Võ thợ rèn bỏ phần thịt cá thái lát vào một chậu sứ lớn, bên trong chậu sứ đã chất đầy, anh bèn chuyển chậu sứ vào nhà bếp, Cố Đạm đuổi theo, hỏi hắn. “Nướng à?”
“Làm giấm cá*.”
*Giấm cá: (鱼酢) nguyên gốc bản QT là “cá tạc”, mình tra khắp baidu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-ngay-ben-vo-lang-tuong/2900605/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.