Sau tết Nguyên đán trời đổ một trận tuyết lớn, thời tiết càng ngày càng rét lạnh.
Các chương trình ở trường đều lục tục kết thúc, hai tuần còn lại trên căn bản là thời gian ôn tập, Cố Ninh xin nghỉ, rồi đi cùng Trần Triển đến tham gia đoàn phim.
Địa điểm mà đoàn phim khởi quay là một ngọn núi, so với thủ đô còn rét lạnh hơn rất nhiều, hai người chuẩn bị áo bông thật dày, hơn nữa màu sắc còn phải tối một chút cho sạch sẽ, sau khi hai người xin nghỉ, lập tức đi theo đoàn phim vào núi. Bên trong núi không có khách sạn hay nhà trọ gì cả, mọi người đều phải trú nhờ ở các hộ gia đình nhà nông, một tổ chia ra thành sáu bảy người ở chung với một gia đình, Cố Ninh và Trần Triển ở cùng một phòng, tuy phòng ở có chút cổ xưa, nhưng rất sạch sẽ, chủ nhà ôm đến chăn mới, che trên người tuy có chút e ngại, nhưng vẫn rất ấm áp, ngủ ở trên kháng thật thoải mái, đây là thứ mà máy điều hòa không thể so sánh được. Bên ngoài đoàn phim dựng một cái lều tạm thời làm WC, Cố Ninh nhìn ảnh hậu ảnh đế đều dùng WC tạm bợ như vậy bình thường, tự nhiên cô cũng không có ý kiến gì, nhập gia tùy tục. Lúc này có muốn chú ý cũng không có điều kiện để chú ý.
Quả thật Bạch Thấm một tuần lễ sau đến đoàn phim trình diện, vai diễn của ả là con gái của nhân vật nam chính, ả mang theo đến 3 vị trợ lý, sau đó còn có 2 thêm hai người chuyên đóng thế, chỉ cần là cảnh quay không quay chính diện gương mặt, ả đều sử dụng diễn viên đóng thế.
Trần Triển nhìn thấy tư thế của Bạch Thấm như vậy, nhỏ giọng nói với Cố Ninh:
– “Mình chưa thấy ai lại mắc bệnh ngôi sao như vậy, nam nữ chính trong phim này đều là tiền bối có nhiều năm kinh nghiệm, còn không dùng đến diễn viên đóng thế, chỉ có cô ta là phô trương lớn nhất, mình nghe nói, cô Bạch Thấm này không riêng gì có người chuyên đóng thế khi đánh võ, còn có người đóng thế tay, thế chân, ngay cả khi quay cảnh hôn môi cũng phải có người đóng thế, còn có người thế cho cả lưỡi nữa. Mình đã nghĩ, lúc cô ta tuyển người đóng thế, có phải sẽ mở miệng người khác, xem xem đầu lưỡi người khác có đẹp hay không rồi mới tuyển vào a! Ha ha ha!”
Những lời này bị biểu tình khoa trương của Trần Triển thêm mắm dặm muối, TMD có hiệu quả hài kịch nha, Cố Ninh đang uống nước, thiếu chút nữa đã bị sặc chết vì mắc cười, thật vất vả cô mới nén được, nhặt về một cái mạng, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Không thể nào, có khoa trương như vậy không?”
– “Thật mà, đạo diễn của phim này, năm trước được đề cử vào một giải thưởng lớn rất danh giá của khu vực, nhưng mà không đoạt giải, bây giờ ông ấy quay bộ phim này, là vì muốn nhận được cái giải thưởng kia đấy, cho nên rất nhiều người đều muốn lộ mặt trong bộ phim này, dù chỉ vài giây ngắn ngủi cũng được, bất quá chắc cô Bạch Thấm kia không biết, ông đạo diễn này chán ghét nhất là diễn viên dùng người đóng thế, sắp có trò hay để xem rồi!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉnh tề đem tầm mắt đặt về phía một đoàn trợ lý vây quanh Bạch Thấm, phô trương thế này, quả thật sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Đạo diễn của bộ phim này có quen biết rất rộng, mặt mũi lớn, lại thêm danh tiếng tốt, mặc dù chỉ là quay một bộ phim văn nghệ thông thường, nhưng vẫn có vô số ngôi sao nhận lời tham gia diễn vai khách mời, nói hai ba câu kịch bản của người qua đường, đều là những ngôi sao có tiềm năng mới nổi lớn nhỏ, tuy rằng nhân khí của Bạch Thấm không hề thấp, nhưng nếu đem so với các vị tiền bối như vậy, dáng vẻ kiêu ngạo của ả làm cho người ta thấy gai mắt. Huống chi, ả là do bên đầu tư đề cử nhận vai, chứ không phải dựa vào chính thực lực của mình để nhận lấy vai diễn.
Đến buổi chiều, vị đạo diễn quả nhiên nổi đóa, trực tiếp quăng cả quyển kịch bản xuống đất, chỉ vào Bạch Thấm mắng:
– “Cô không muốn diễn thì đừng diễn nữa, hoặc là cô cố gắng tự mình diễn cho tốt vào, hoặc là cút khỏi đây cho tôi!”
Hiện trường an tĩnh 2 giây, ai cũng không dám lên tiếng.
Sau khi người đại diện của Bạch Thấm sửng sốt 2 giây, dẫn đầu kịp phản ứng, hạ thấp tư thái giải thích với vị đạo diễn:
– “Xin lỗi đạo diễn, mấy ngày trước Bạch Thấm mới cảm mạo, cho nên hôm nay tôi đã khuyên cô ấy dùng diễn viên đóng thế quay cảnh xuống nước, kỳ thật cô ấy cũng không tán thành việc này chút nào, là tôi không hiểu rõ hoàn cảnh, nếu như đạo diễn Trương cảm thấy Bạch Thấm tự mình đóng sẽ tốt hơn, tự nhiên cô ấy sẽ tôn trọng ý kiến của anh.”
Nói hai ba câu, người đại diện đem tất cả sai lầm đều đổ lên đầu mình, sau đó quay đầu nói với nữ minh tinh kiêu ngạo:
– “Bạch Thấm, em nói có không phải a, kỳ thật em muốn tự mình đóng cảnh này mà.”
Tất cả tầm mắt, hoặc sáng hoặc tối đều đặt trên người nữ minh tinh mấy ngày nay đều dùng diễn viên đóng thế đóng thay cho mình, Bạch Thấm há miệng, hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, coi như đồng ý.
Người quản lý trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chị còn sợ Bạch Thấm lúc này mạnh mẽ làm tới. Chị lại nói thêm vài câu nhằm xoa dịu vị đạo diễn đang lửa giận ngập trời, không ngừng cúi đầu giải thích, thái độ khiêm tốn ghê gớm. Vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười, năm phút sau, biểu tình trên mặt vị đạo diễn hơi hòa hoãn được một chút, mới rầu rĩ mở miệng:
– “Quay cảnh khác trước đi, ngày mai sẽ quay lại cảnh này.”
Kế tiếp là cảnh quay của nhân vật nam nữ chính và đối thủ, không có vai của Bạch Thấm, Bạch Thấm lạnh mặt ngồi ở chỗ nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi người rời khỏi, bốn phía mới nổi lên bàn luận xôn xao, thì ra, mấy ngày hôm nay, trừ phi bắt buộc phải lộ mặt, bằng không Bạch Thấm đều tìm diễn viên đóng thế tới quay, mà hôm nay là cảnh diễn ở trong nước, có không ít cảnh quay cận mặt Bạch Thẩm, đồng thời cũng là một trong những phân cảnh quan trọng của cả một bộ phim. Nhưng Bạch Thấm vẫn theo thói cũ đưa diễn viên đóng thế vào quay, nói rằng cứ quay tạm như vậy, thẳng đến khi thời tiết ấm áp một chút, tự ả sẽ quay cảnh gương mặt mình, đến lúc đó tổ biên tập cắt ghép lại một chút là được rồi.
Vị đạo diễn nọ cũng đã nhẫn nhịn mấy ngày nay, dù sao cũng là người bên nhà đầu tư đề cử, nhưng cho dù tính tình ông có tốt đi chăng nữa cũng sớm đã bị đốt trụi, lúc này mới buông lời: “Hoặc là tự mình diễn cho tốt, hoặc là lập tức thay người.”
Năm giờ chiều đoàn phim kết thúc công việc, Cố Ninh và Trần Triển trở về, ăn cơm cũng là ăn tập thể, điều kiện hữu hạn, cho nên không chú ý nhiều như vậy, đúng lúc một diễn viên trong đoàn phim vừa vặn trúng vào ngày sinh nhật, sau đó chủ nhà chuẩn bị bánh sinh nhật, thị trấn gần nhất cách nơi này cũng mất hai tiếng đồng hồ đi xe, mua bánh sinh nhật mang về thế này, người nọ là rất dụng tâm. Bánh sinh nhật này là loại bánh ngọt mộc mạc đơn giản, bắt bông kem với màu sắc rực rỡ, không có mùi vị kem bơ, nhưng vẫn có thể đốt nến chúc mừng. Một người được dịp thả lỏng, ồn ào náo nhiệt một phen. Nhưng Bạch Thấm không xuất hiện, ả không mấy thân thiện với người cả đoàn phim, mọi người đã sớm quen với việc này.
Đảo mắt đến ngày hôm sau, quay lại cảnh xuống nước, trợ lý trước tiên muốn tất cả các diễn viên quay cảnh này trên người phải mặc thật nhiều lớp trang phục, như vậy sẽ không trực tiếp tiếp xúc với nước lạnh, cũng có thể tốt hơn một chút. Bên ngoài nhiệt độ gần xuống tới 0 độ, nước lạnh thấu xương, chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy trên mặt nước tựa hồ tỏa ra hơi nước lạnh cóng, Cố Ninh mang theo bao tay ở một bên đứng nhìn cũng cảm thấy vô cùng lạnh. Bát cơm của diễn viên, thật sự không phải ai cũng có thể ăn được a.
Lúc quay lại lần thứ 8, sắc mặt của hai diễn viên phải ngâm mình trong nước đều có chút thay đổi. Phó đạo diễn ở một bên kêu hai người lên bờ nghỉ ngơi trước một lát, bằng không sợ thân thể của họ chịu không nổi, hai người từ trong nước vừa lên bờ, lập tức được trợ lý dùng chăn thật dày bọc lấy thân thể, sau đó uống canh gừng. Nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, đạo diễn lại muốn tiếp tục quay, cả khuôn mặt của Bạch Thấm đều đen lại.
Cảnh quay trong nước này phải diễn đến lần thứ 40, mới có thể xem như xong, kỳ thật đến cuối cùng nhìn lại mấy cảnh vừa quay, đạo diễn rất không vừa lòng như cũ, ông cảm thấy biểu tình trên mặt Bạch Thấm quá mức cứng ngắc, dấu vết diễn xuất quá nặng, sau này đạo diễn thay đổi một góc quay khác, chỉ quay gương mặt của diễn viên còn lại, bỏ qua hình ảnh quay chính diện gương mặt Bạch Thấm, lúc này ông mới cảm thấy có thể hoàn thành.
Bạch Thấm đen mặt bưng chén trà lên uống, đương nhiên việc thay đổi góc quay của đạo diễn ả không hề biết, cũng không ai chủ động đi nói cho ả nghe, ngay cả người đại diện của Bạch Thấm cũng không dám nói ra. Theo đối phương lâu như vậy, người đại diện cũng biết nếu để cho Bạch Thấm biết giằng co lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng không quay chính diện mặt mình, không biết nữ minh tinh này sẽ náo loạn đến thế nào.
Vì nhân nhượng cho khỏi phiền, người đại diện lựa chọn ngậm chặt miệng mình. Chị là người hiểu chuyện, biết rằng cho dù chỗ dựa của nữ minh tinh nhà mình có cứng rắn đi chăng nữa, nhưng náo loạn lên, người ta âu cũng là đạo diễn, không có khả năng bị mua chuộc, vai diễn này là thật vất vả mới tranh thủ được, không thể bị hủy. Bề ngoài của Bạch Thấm vô cùng xinh đẹp, hơn nữa rất khác biệt so với vẻ đẹp thông thường, chính xác là một đại mỹ nhân không hơn không kém, làm cho người ta vừa nhìn sẽ khó quên, chen chúc vào giới giải trí phần đông toàn là mỹ nhân, cũng nhờ vào gương mặt này mà Bạch Thấm kiếm được không ít phúc lợi, nhưng vấn đề là nữ minh tinh nhà mình không có kỹ xảo diễn xuất, hơn nữa ánh mắt thì vô hồn trống rỗng, thân thể cứng ngắc, hai điểm này, luôn bị giới truyền thông và người xem lên án. Luôn bị gắn cho cái mác “BÌNH HOA DI ĐỘNG”.
Lần này Bạch Thấm ra một quyết định khác thường, nhận vai diễn trong một bộ phim điện ảnh có tiếng, chủ yếu cũng là vì muốn thoát khỏi hình tượng “Bình hoa”, ả đã 26 tuổi, qua vài năm nữa đã 30, không thể cả đời đều làm “Bình hoa”.
Cố Ninh kinh ngạc nhìn nữ minh tinh khoác chăn dày, bị một đoàn người vây quanh – Bạch Thấm. Không biết là ai đứng ở phía sau, vỗ lên bả vai cô một cái, Cố Ninh quay đầu lại, một nhân viên công tác đem mấy gói thuốc dùng để pha nước uống giao cho Cố Ninh:
– “Vừa rồi anh thấy hai diễn viên phải ngâm trong nước một khoảng thời gian rất dài, em đem mấy gói thuốc này đưa cho Bạch Thấm đi, có thể đề phòng cảm mạo.”
Tính tình của Bạch Thấm vốn không tốt, lúc bắt đầu khai máy, có người kêu ả đến kí tên vào mấy thứ giấy tờ, ả đều nhất nhất cự tuyệt, độ phối hợp cũng rất thấp, mấy người trợ lý của ả cũng đều không biết phân rõ phải trái. Cho nên nhân viên công tác ai cũng không thích tiếp xúc với ả. Vì thế loại việc này, tự nhiên giao cho thực tập sinh như Cố Ninh là tốt nhất.
Đoàn phim chỉ có hai thực tập sinh, Cố Ninh nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy Trần Triển đâu cả, bình thường mỗi khi có việc phải tiếp xúc trực tiếp với Bạch Thấm, Cố Ninh đều kêu Trần Triển đi làm, bởi vì chuyện này, mà Cố Ninh bị Trần Triển chê cười, cô chứ như vậy mà chán ghét Bạch Thấm. Lúc ấy, Cố Ninh cũng chỉ cười cười, không muốn giải thích, quả thật hiện tại cô chỉ muốn đứng nhìn Bạch Thấm từ xa, không muốn để đối phương biết sự tồn tại của cô trong đoàn phim, bằng không mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái, cũng may mắn từ lúc Bạch Thấm tham gia đoàn phim đến nay đều là “Ru rú trong nhà”, hai người chưa từng có cơ hội chạm trán.
Thấy Cố Ninh đứng im bất động, người nọ lại tiếp tục thúc giục:
– “Em đi nhanh lên.”
– “Hả? À, được!”
Cố Ninh lập tức đi qua, đem đồ vật trong tay đưa cho người đại diện thường xuyên phải ra mặt thay cho Bạch đại tiểu thư:
– “Đây là thuốc do tổ công tác chuẩn bị đề phòng cảm mạo.”
Người đại diện nhận lấy, tùy ý nói câu: “Cám ơn.” Sau khi liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái thì dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, nhưng thật không may, vừa mới chuẩn bị đi, phía sau không biết là ai, chạy nhanh như ma đuổi, dĩ nhiên là nghênh diện chạy thẳng lên, hai người cùng nhau ngã xuống đất, vấp phải một cái giá để đồ gần đó, mấy thứ trên giá lộp bộp rơi hết xuống đất, trong nháy mắt, tất cả tầm mắt đều hướng sang đây.
Điền Mật từ mặt đất bò lên, nhìn Cố Ninh còn đang té trên mặt đất, tiên phát chế nhânchất vấn:
– “Cô đi đứng thế nào vậy, không nhìn đường a, đâm vào tôi đau muốn chết.”
Điền Mật là một trong những trợ lý của Bạch Thấm, ở trong đoàn phim đã quen kiêu ngạo, luôn đem người khác chà đạp dưới chân, cho rằng ai cũng không cao sang bằng ả, ả tưởng Cố Ninh làm việc vặt cho tổ biên kịch, cho nên lúc này nói chuyện tự nhiên không chút khách khí.
Cố Ninh đứng lên, mắt lạnh nhìn người trước mắt:
– “Là do chị đụng phải tôi đấy chứ.”
– “Con nhóc này, nói gì vậy?” Dừng một chút, Điền Mật nghĩ tới nguyên nhân Cố Ninh chạy sang đây, liếc Cố Ninh một cái, mắt đầy khinh thường: “Chị đây lười so đo với con nhóc như mày, mắt không biết nhìn xa trông rộng, xứng đáng cả đời chỉ làm việc vặt.” Nói xong, ả đổi lại khuôn mặt tươi cười, nói với người đại diện sau lưng Cố Ninh: “Chị, chị Bạch Thấm nói là thân thể chị ấy không thoải mái, hình như là bị cảm, muốn đi đến bệnh viện trong thành phố truyền dịch.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]