Ngày hôm sau, khi cả đội tập trung, tuy mọi người cứ liếc trộm Kiều Yến nhưng không ai dám đến hỏi.
Kiều Yến ra vẻ như bình thường, giống như không có gì xảy ra. Đến cả tui cũng không nhìn ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện nữa.
Sau cả ngày huấn luyện, lúc đang chuẩn bị về khu J thì một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt bọn tui. Kính xe hạ xuống, Hạ Du Sâm thò đầu ra, cười nói: “Lên đi, tôi chở hai người về.”
Nhìn chiếc xe hơi khiêm tốn của anh ta, d.d leqd tui đột nhiên nhớ ra cái xe thể thao màu đỏ của tui đâu mất rồi?
Không khách sáo, Kiều yến chỉ do dự một lát rồi leo lên xe.
Sau khi tui đóng cửa xe lại, Kiều Yến cẩn thận giúp tui thắt dây an toàn.
Xe chạy.
“Hách Hách, người của bên nghiên cứu khoa học có đến tìm em không?” Qua mấy ngày tiếp xúc, Hạ Du Sâm đã có thể nói chuyện bình thường với tui, nhưng anh ta vẫn tránh nhìn thẳng vào mắt tui.
Tui lắc đầu.
“Bọn họ nói nếu em có rãnh thì hoan nghênh em qua đó nghe giảng, em rất có thiên phú, hay có những cách giải thích độc đáo về những vấn đề của bên đó.”
Tui lắc đầu.
Với tui thì mấy thứ đó nghe qua chưa chắc đã hiểu hết.
“Không đi thì thôi, ký túc xá của quân đội còn trống, hai đứa có muốn vào ở không? Ký túc xá của quân đội nói thế nào thì cũng tốt hơn khu E, cũng an toàn hơn.”
“Ký túc xá gì?” Kiều Yến hỏi.
“Bốn người một phòng, nếu sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-than-kinh-cua-nu-cuong-thi-o-mat-the/1643352/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.