Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Tố Tâm bưng nước ấm vào phòng đã thấy Tuệ Châu đã thức dậy, nửa nằm nửa ngồi, chăn đắp hờ hứng trên đùi, âm thầm xuất thần.

Nhớ đến cuộc nhàn thoại nghe được ngày hôm, Tố Tâm trong lòng thầm oán, hạ nhân trong phủ không quản được miệng của mình võ mồm, nên rút lưỡi các nàng, trên mặt lại cười nói: “Chủ tử thức dậy.”

Tuệ Châu nhìn về phía Tố Tâm, chậm rãi nói: “Ân, mấy ngày nay ngủ nhiều, hôm nay cần đến chỗ phúc tấn thỉnh an, liền sớm thức dậy.”

Tố Tâm đem chậu đặt ở trên ghế đẩu, hầu hạ Tuệ Châu rửa mặt, nghĩ nói chút, giải buồn: “Đúng rồi, phu quân Trương ma ma muốn tặng chủ tử một bồn cây cảnh nho nhỏ. Vào đông, người ngắm cây cảnh rất tốt, hay là, lát nữa, nô tỳ liền đem bồn cảnh đặt trong phòng cho người?”

Tuệ Châu nói: “Trương Phú là người cẩn thận, làm phiền hắn chạy đưa tin, còn muốn tặng đồ cho ta. Cây tắc cảnh cũng không kém so với hoa sơn trà, liền đặt ở trong phòng là được.”

Hoa sơn trà, Niên thị chính là ngắm hoa sơn trà bị ngã sấp xuống, nói vậy, sự tình cũng không đơn giản. Nữ nhân hậu viện, có người nào thoát được hiềm nghi đâu. Chính là không nghĩ tới, chính mình liền bị bệnh té xỉu, lại gây ra lời đồn đãi, nhiều người nhiều thị phi. Tuy nhiên, đối thê thiếp ở hậu trạch, mặc kệ nói như thế nào, Niên thị đẻ non, bị thương thân mình được coi là chuyện tốt.

Tố Tâm ảo não, như thế nào nhắc tới việc này, không phải là đi hái hoa sao, kết quả tầm buồn phiền, tay không mà quay về, vì thế vội hỏi: “Chủ tử, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, tiểu nha đầu chết tiệt, nhưng lại bố trí chủ tử như vậy. Nhất định phải bẩm phúc tấn, trị tội nô tài không biết quy củ.”

Tuệ Châu cười khổ nói: “Bọn họ bất quá là xem ta địa vị thấp lại mới vào phủ để, mới nói chút nhàn thoại. Nghĩ đến Niên phúc tấn có gia thế, lại đẻ non dễ dàng như vậy, huống chi ta, một cái vô thế cách cách, không thể nào quản được miệng người khác.”

Ngừng một chút, gặp Tố Tâm vẻ mặt lo lắng, an ủi nói: “Lời đồn đãi này cũng không phải một, hai ngày, phúc tấn hẳn cũng đã biết. Nàng không phải hạ lệnh không được loạn truyền sao. Chuyện đồn đãi bậy bạ như vậy, những người khác cũng sẽ không tin. Được rồi, dọn dẹp một chút rồi đi chính viện đi, đến lúc đó rồi tính.”

Chủ tớ hai người nghỉ ngơi nói chuyện. Chờ Tố Tâm hầu Tuệ Châu rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, dùng điểm tâm, hai người đi hướng chính viện thỉnh an.

Đi vào chính viện, Tuệ Châu gặp mọi người phần lớn đều đã đến, bước lên phía trước hướng Ô Lạt Na Lạp thị hành lễ vấn an, lại cùng Cảnh thị hàn huyên vài câu, liền nghe có người đến báo: “Lý phúc tấn cùng Vũ cách cách đến.” Lí thị cùng Vũ thị nắm tay nhau thân thiết tiến vào.

Tuệ Châu nhìn Lí thị, Vũ thị nắm tay vào phòng, cảm thấy kinh ngạc, vài ngày không thấy, Lí thị cùng Vũ thị quan hệ trở nên tốt hơn rất nhiều. Lại nhìn đến hai người mặc trang phục mới, sắc màu rực rỡ, Lí thị càng làm cho người ta một loại cảm giác thanh lệ, tao nhã mà cao quý, nàng mặc tỳ bà khâm đáo kỳ phục, áo khoác dài tới thắt lưng, hạ thân là kim điệp váy, nhìn như một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp. Vũ thị một thân nhìn cũng nhã nhặn, thanh tú không giống ngày thường, liếc qua cũng thể nhận ra nàng cùng ngày thường mặc rất là khác nhau.

Ô Lạt Na Lạp thị thấy hai người tiến vào, ánh mắt hơi liếc, chờ các nàng hoàn lễ, lập tức cười nói: “Nhị vị muội muội đa lễ, mau ngồi xuống, cho bọn nha đầu châm chút trà nóng.”

Lí thị, Vũ thị hơi nhún mình tạ ơn, hai người ngồi trên ghế đệm.

Mọi người đều đã đến, Ô Lạt Na Lạp thị nháy mắt, Tiểu Phúc Tử khom người theo cửa bên lặng lẽ đi ra ngoài. Ô Lạt Na Lạp thị nói vài lời, quay hỏi bệnh tình Tuệ Châu, thân

thiết dặn Vũ thị chú ý thân mình. Mãn thất không khí hoà thuận, vui vẻ.

Nửa ngày sau, Tiểu Phúc Tử một mình hồi ốc, hướng Ô Lạt Na Lạp thị thì thầm vài câu. Ô Lạt Na Lạp thị nghiêm túc nói: “Mọi người chắc còn nhớ rõ đêm giao thừa đêm, gia cố ý nhắc tới phải chỉnh đốn việc hậu viện cho tốt. Nhưng vừa qua năm mới, bên trong phủ lại xảy ra vài việc không hay, ta cũng ngại không nhắc nhở mọi người. Hiện tại tháng giêng đã qua, cũng đến lúc, miễn cho một ít nhóm nô tài không biết ai mới là chủ tử, vô pháp vô thiên.”

Nói xong, liền đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài.

Tuệ Châu không khỏi buồn bực, nói thì cứ nói, việc trị tội hạ nhân lại...... Tuệ Châu lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, mang theo Tố Tâm đuổi kịp mọingười, nhìn xem việc gì sẽ đến.

Đi vào hành lang chính đường, hai bên đường đứng bảy, tám thái giám, trung gian đặt ba cây gậy mộc đằng dài ước chừng hơn 1 thước. Ngoài trời, gió lạnh thổi, tuyết trắng rơi khắp trời, áp lực không khí làm cho người ta không khỏi trở nên ngày càng thận trọng.

Tuệ Châu gặp không khí có chút khẩn trương, lấy lại tinh thần, nhìn lai. Nghi môn đông nghịt người. Nhìn kỹ lại,tất cả đều là hạ nhân trong phủ.

Không đợi nàng nghĩ nhiều, Cao Đức liền áp sáu người che miệng, toàn thân bị trói chặt, tiến đến, khom người nói: “Bẩm phúc tấn, người đã đưa tới.”

Ô Lạt Na Lạp thị phiêu mắt nhìn sáu người, gật đầu, lạnh lùng nói: “Trước đó vài ngày, Niên phúc tấn bất hạnh đẻ non, bây giờ còn ở trong phòng điều dưỡng. Điều này làm cho gia cùng ta thập phần khổ sở. Không nghĩ tới. Vài nô tài còn rảnh rỗi, loạn nói huyên thuyên. Do đó, trong phủ, lời đồn đãi ngập trời. Nay, ta nhất nhất trị tội những nô tài vô pháp vô thiên. Xem ai về sau còn dám loạn nói thị phi. Bàn luận chuyện của chủ tử. Này nhóm nô đại khi chủ, không hiểu quy củ. Tứ Bối Lặc phủ quyết không nuông chiều.”

Nói xong, Ô Lạt Na Lạp thị liền huy tay, lập tức có người đem ba người bị trói chặt còn đang quỳ đặt ở ghế dài. Tiếp theo, Cao Đức la lớn: “Đánh”. Hai bên lập tức có thái giám cầm bản tử hung hăng đánh. Ba người phát ra ô ô ai tiếng kêu. Một lát sau, tiếng kêu thê lương, ai oán chợt tắt, chỉ để lại nồng đậm mùi máu tươi.

Màu máu đỏ tươi phiêu tán trên nền tuyết thuần trắng, cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người. Ba người khác giống như không muốn chấp nhận vận mệnh như vậy, khát vọng muốn sống đột nhiên dâng lên, bọn họ thái giám bất ngờ không kịp phòng bịa, làm cho bọn họ chạy ra. Tuệ Châu bị dọa lui bước. Là nhà hoàn thấp hơn ngày hôm qua. Nàng vừa chạy đi, khi cách Tuệ Châu không xa liền bị hai cái thái giám bắt lấy. Chẳng mấy chốc, trận hỗn loạn vì nhóm nha hoang chạy trốn đã chấm dứt, lại một trận tiếng khóc thê thảm, ai oán vang lên. Không gian mùi máu tươi càng đậm.

Tuệ Châu hoảng sợ, tựa vào người Tố Tâm sắc mặt trắng bệch. Đây là mạng người a. Là sáu mạng người a. Tuy rằng biết, mạng người thời này không đáng giá tiền, nhưng ngay cả ngày hôm qua, khi biết Hiểu Oanh bị đánh chết cũng chỉ là thở dài một tiếng liền xong. Nhưng lúc này trơ mắt nhìn sinh mệnh đang sống ở trước mặt mình mất đi, nàng không tiếp thụ được. Thực sự không tiếp thụ được. Không trung phiêu tán mùi máu tươi so với ngày Niên thị đẻ non còn đậm hơn. Quên không được. Thực sự nàng quên không được ánh mắt của nhà hoàn kia, khát khao được sống nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Này, rốt cuộc là chỗ nào a.

Cảnh thị cau mày liếc nhìn xung quanh, thấy Tuệ Châu vẻ mặt trắng bệch, hoảng sợ bao phủ đôi mắt, thở dài, lôi kéo tay nàng nói: “Tuệ Châu muội muội, đừng nhìn, đây là mệnh của bọn họ, mệnh nô tài.”

Tuệ Châu hoảng hốt nhìn Cao Đức đem sáu người nâng đi xuống, rất nhanh tẩy trừ tuyết, trong nháy mắt, cái gì cũng không lưu lại, toàn bộ rửa mặt không còn một mảnh. Cảnh thị lôi kéo tay Tuệ Châu, nói: “Tuệ Châu muội muội, đều trôi qua, tốt lắm. Ngươi đừng dọa tỷ tỷ a, tốt lắm, không có, đừng nhìn. Phúc tấn có thể vẫn còn có lời muốn nói.”

Tuệ Châu bị lực đạo trên tay làm bừng tỉnh, chết, bọn họ cứ như vậy mà chết. Ô Lạt Na Lạp thị muốn nói, mình cung kính lắng nghe. Hảo hảo còn sống mới là được, chính mình lại nhiều ủy khuất, không tốt, cũng tốt hơn bọn họ. Lúc này, Tuệ Châu phân không rõ, chính mình đến tột cùng là đáng thương cho sinh mệnh của bọn họ cứ thế trôi đi, hay là cảm thán chính mình mơ hồ cùng bất đắc dĩ khi không thể tự nắm giữ vận mệnh. Cho dù đã đến đây nơi này được mười năm, nàng dù sao cũng không phải người nơi này a, nói không chừng, ngày nào đó bản thân cũng chết như họ. Không được, không thể......

Nghĩ vậy, Tuệ Châu chậm rãi bình tĩnh, ánh mắt có chút phức tạp nhìn mọi người trong viện, đối Cảnh thị nói: “Cám ơn Cảnh tỷ tỷ quan tâm, muội muội vừa mới bị nhóm nô tài dọa đến, không có việc gì, lấy lại tinh thần thì tốt rồi.”

Thấy thế, Cảnh thị cũng sẽ không nói thêm nữa.

Cao Đức xử lý xong, lại dẫn nhóm hạ nhân ở ngoài cửa quỳ xuống, Ô Lạt Na Lạp thị lúc này mới thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, đây là kết cục khi loạn bàn luận chủ tử thị phi.”

Dừng một chút, tiếp tục nói: “Gia đã muốn điều tra rõ, Niên phúc tấn là vì ngoài ý muốn mà đẻ non. Hiện tại, Niên phúc tấn vẫn vì việc này thương tâm, ta không muốn ở trong phủ nghe được gì có liên quan chuyện Niên phúc tấn đẻ non, biết không?”

Mọi người lập tức dập đầu xác nhận. Ô Lạt Na Lạp thị vừa lòng gật đầu, lại nhìn sắc mặt Vũ thị có chút không tốt cùng Lí thị vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc, cười nói: “Các vị muội muội, chuyện nên xử lý đã muốn xử lý xong rồi. Chúng ta vẫn là vào nhà đi, ta còn có chút chuyện trọng yếu cùng bọn muội muội nói.”

Nói xong, từ Tiểu Phúc Tử đỡ tay, trở về chính ốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.