Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu [1].
[1] Tạm dịch: Mùa xuân, ngoài cửa sổ một mảnh màu xanh biếc, chậmchạp tỉnh ngủ, là bị ai đánh thức, đó là vì ngoài cửa sồ có tiếng chimhót. Câu này với câu “Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu” ýtứ giống nhau. (nguồn Baidu)
Chiều ngày hôm sau, Tuệ Châu đang thiêm thiếp ngủ thì bỗng nhiên bịtiếng chim bên ngoài đánh thức, nàng hơi mở mắt ra liền cảm thấy ánhnắng bên ngoài chiếu tới đến hoa mắt. Ánh nắng mặt trời buổi chiều muộntươi sáng mà ấm áp, mùa xuân như vô tình thấm đượm cả đất trời, lúc đóchính bản thân nàng không hiểu vì sao cũng đang dần dần có sự biến đổi.Nghĩ vậy, Tuệ Châu im lặng cười khổ, lập tức từ trên tháp xoay ngườingồi dậy, ngáp một cái, biếng nhác hỏi: “Vào đi, hiện tại mấy giờ rồi?”
Tố Tâm từ gian ngoài tiến vào, trả lời: “Bẩm chủ tử, vừa lúc đến giờ Mùi (2 giờ chiều),nô tỳ cũng đang muốn gọi người dậy đây.”
Tuệ Châu bóp nhẹ trán, mới lên tiếng: “Ngủ cũng không yên, trái lại cònhơi đau đầu, đành phải thức dậy luôn. Cũng sắp đến giờ Thìn rồi, Lý Phúc Tấn đã mời vẫn nên tới sớm cho thỏa đáng.”
Tố Tâm hiểu rõ, lập tức tiến lên hầu hạ Tuệ Châu đứng dậy rửa mặt chảiđầu, sau liền đến hoa viên trong phủ dự tiệc. Dọc đường vừa đi vừa tángẫu thật thoải mái, hai người chưa từng nhắc lại đoạn đối thoại ngày hôm qua, giống như những ngày bình thường khác.
Đi một lát, đã tới hoa viên ở trong phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005068/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.