Quay về viện đã tới giữa trưa. Tuệ Châu thay một đôi giày vải, nghiêng người tựa lưng vào giường, cứ thế xuất thần. Tố Tâm từ gian ngoài đi vào, thấy Tuệ Châu như vậy, biết nàng đang nghĩ tới chuyện gì, tính lặng lẽ lui ra.
Tuệ Châu nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tố Tâm, cười nhạt nói: “Sao vậy, đã vào rồi còn không lên tiếng.” Tố Tâm ngừng bước, phúc thân trước Tuệ Châu, cười nói: “Nô tỳ thấy chủ tử dường như có tâm sự, nghĩ lát nữa tới bẩm chủ tử sau cũng được.” Tuệ Châu hỏi: “Có chuyện gì vậy, nói thẳng đi, ngươi đâu phải người ngoài, không cần cố kỵ làm gì.” Nghe thế, Tố Tâm tiến lên mấy bước, đến bên cạnh Tuệ Châu, trả lời: “Thúy Nhi trong viện Phúc Tấn vừa mang trà Phổ Nhĩ tới, cũng dặn rằng, đêm nay chủ tử tới viện Phúc Tấn dùng cơm, ăn mừng Gia được tấn phong Thân vương.”
Thật ra Tuệ Châu cũng vì chuyện Dận Chân được tấn phong Thân vương mà phiền lòng, thật vất vả mới có những ngày bình an vô ưu vô lo, “tiếng gió thổi” đang dần dịu đi thì, sáng nay, đám đàn bà con gái kia lại “sống” lại. Bây giờ Dận Chân đã được phong làm Thân vương, xem ra tình hình rất tốt, đám đàn bà con gái đã an tĩnh những ba năm, cũng đến lúc xuất thủ rồi. Lòng dạ mỗi người vốn đã khác nhau, xem ra sóng gió trong phủ lại sắp nổi lên, chỉ hi vọng nàng không bị lôi vào chuyện này.
Nghĩ đến đó Tuệ Châu lại than thở: “Ừ, biết rồi, buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005046/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.