Sắc mặc Ô Lạt Na Lạp thị trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm NiênThị, nắm chặt chiếc khăn trong tay, mãi sau mới nhàn nhạt dặn dò: “Niênmuội muội là chủ tử của Hình ma ma, nếu Niên muội muội đã nói thế thì cứ xem như vậy đi.” Ô Lạt Na Lạp thị cố xoa dịu bầu không khí trong phòng, dù sao Niên thị cũng chả để lại cho nàng chút mặt mũi nào.
Chuyện này chả liên quan gì tới các nàng.
Lý thị bị Niên thị cướp lới cũng chẳng vui, liền suy nghĩ một chút, mởmiệng cười nói: “Niên muội muội cùng Vũ muội muội tới thật đúng là vừakhéo, Phúc Tấn đang có chuyện muốn nói đấy. Ơ, thỉnh Phúc Tấn mau giảiđáp nghi hoặc của mọi người đi, nếu không bọn muội muội cũng chẳng biếtchuyện gì đang xảy ra đâu.” Lý thị thành công khiến sắc mặc tất cả mọingười đều thay đổi, lại nhớ tới chuyện khi nãy, mọi ánh mắt đều dời tớitrên người Tuệ Châu.
Nghe Lý thị nói, Ô Lạt Na Lạp thị liền hiểu ý khẽ gật đầu, bỏ chuyệnNiên thị sang một bên, con mắt đong đầy ý cười nhìn về phía Tuệ Châunói: “May mà có Lý muội muội nhắc nhở, đúng là ta có chuyện muốn nói,không nghĩ tới lại bị Niên muội muội ngắt lời. Chắc hẳn mọi người đầubiết hằng năm hoàng thất Đại Thanh chúng ta đều đi tới bãi săn Mộc Lan.Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã hạ ý chỉ tuyên Gia nhà chúng ta bồi giáđi theo. Lần này không giống như trước kia, khởi hành từ mùng một thángnăm thì tới tận cuối tháng mười hoặc đầu tháng mười một mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005038/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.