Vân Nùng vốn cho rằng mình đã bình tĩnh trở lại, dù sao khi ở trong cung khóc cũng đã khóc rồi, bây giờ nàng cũng đã là người trưởng thành, đương nhiên biết phải ngừng khóc.
Nhưng khi nghe Cố Tu Nguyên nói như vậy, giống như là gợi lại sự ủy khuất, nước mắt thoáng chốc liền rơi xuống. Nàng cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên không một tiếng động mà khóc, nước mắt làm ướt một mảnh xiêm y của Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên cảm nhận được nước mắt của nàng, thân thể hắn cứng đờ, lập tức ôm chặt nàng thêm một chút:
"Vẫn còn ta ở đây."
Vân Nùng xưa nay giống như người dửng dưng, bất kể là có chuyện phiền lòng gì, quay đầu một cái liền quên hết. Nhưng Cố Tu Nguyên biết rất rõ thái hoàng thái hậu đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, ngay cả nàng không nói gì nhưng trong lòng nhất định là cực kỳ bi thống.
Dù sao muốn làm cho nàng yên lòng thì cũng chỉ có thể làm như thế này. Cố Tu Nguyên cảm thấy rằng vị trí của hắn có lẽ còn xếp sau thái hoàng thái hậu và Cảnh Ninh.
Vân Nùng khóc một lát rồi dần ngừng lại, nàng lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Nàng quay đầu đi cầm khăn lên để lau nước mắt, cúi đầu thấp giọng hỏi:
"Ngươi không phải là muốn vào cung sao?"
"Không đi thì cũng không có trở ngại gì." Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói.
Thấy Vân Nùng mất hồn mất vía, hắn cũng không có tâm tình vào cung gặp Hoàng thượng, căn bản không do dự, trực tiếp đi theo nàng.
Vân Nùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424402/chuong-48-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.