Trường nhạc trong cung yên lặng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Mọi cảnh vật đều cực kỳ quen thuộc với Vân Nùng, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây, bây giờ quay lại đương nhiên là cả trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Cô nương xin chờ ở đây.”
Thị nữ đè thấp thanh âm, nhìn Vân Nùng nói:
"Ta phải đến hồi bẩm đại trưởng công chúa."
Vân Nùng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Nàng đứng ở ngoài tẩm điện chờ, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Một lát sau, Cảnh Ninh liền nhanh chóng đi ra.
Vân Nùng và nàng bốn mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt, thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Ngươi đến rồi à."
Cảnh Ninh thoạt nhìn trông rất mỏi mệt, thanh âm có vẻ có chút vô lực, nàng cũng không trực tiếp đưa Vân Nùng đến tẩm điện, mà là tới tây thiên điện để nghỉ ngơi một lát.
Năm đó, tây thiên điện chính là chỗ ở của Vân Nùng, sau này khi nàng chuyển ra khỏi cung thì cũng không tới nơi này nữa.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, cung nữ bưng trà mới đến, Cảnh Ninh nâng nâng tay ý bảo các nàng lui ra hết đi.
Một cung điện lớn như vậy mà bây giờ chỉ còn lại hai người, có chút trống rỗng.
Vân Nùng bưng chén trà, nhưng cũng không còn tâm tư để thưởng thức, nàng chần chờ nói:
"Thái hoàng thái hậu..."
Bệnh tình này của thái hoàng thái hậu tồn tại đã lâu, rất dễ tái phát, bà hiện thời tuổi tác đã cao lại còn gặp bệnh nan y khó chữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424400/chuong-47-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.