Nếu tin từ hôn này tới từ năm trước thì Chúc ma ma chỉ sợ có thể buồn mà chết mất, nhưng hôm nay đã sớm được Vân Nùng và Thúy Kiều thuyết phục, lại thấy việc buôn bán hương liệu của Vân Nùng lời không ít tiền bạc, cho nên cũng bình tĩnh lại được.
Thúy Kiều thông suốt hơn, nhìn Chúc ma ma nói:
“Với năng lực của tiểu thư thì nếu không gả cho Sở gia, thì cũng có thể tự trang trải tốt được mà.”
Nàng lúc nhỏ đã ở bên cạnh Vân Nùng, bản thân đương nhiên biết thế nào là tốt.
Vân Nùng căn bản không đem việc từ hôn này để ở trong lòng, ngược lại là nhìn lá thư Cố Tu Nguyên đưa tới, lăn qua lộn lại xem.
Đây là do người gác cổng đưa tới, giấy viết thư cũng là loại giấy tuyết lãng tốt nhất, chữ viết trên đó cũng rất khí khái tự do, vừa nhìn là biết do Cố Tu Nguyên viết.
Cố Tu Nguyên nhắc lại chuyện xưa, hỏi nàng đã nghĩ được giá tốt chưa, khi nào thì có thể lấy được phương pháp điều chế hương liệu.
Chỉ vỏn vẹn vài câu như vậy, thậm chí ngay cả chữ kí tên cũng không có.
Vân Nùng nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc kia một lát, cười nhạo nói:
“Hắn thật rảnh rỗi.”
Nàng vốn cho rằng đã để Cố Tu Nguyên ra khỏi đầu, không nói chính xác là đã quên hết, nhưng nàng cũng không để trong lòng nhiều, không ngờ rằng lại nhận được một phong thư thúc giục như vậy.
Tân đế đăng cơ chưa được một năm, bỏ cũ thay mới rất nhiều triều thần, thời điểm này mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424361/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.