Chương trước
Chương sau
Đột nhiên bị Liễu thị gọi, Vân Nùng có chút ngơ ngác:
“Sao vậy?”
Khi Liễu thị nhìn thấy ánh mắt của Cố Tu Nguyên đảo qua, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, miệng mở nhưng không thể phát lên tiếng nào.
Vân Nùng thấy nàng thần sắc khác thường, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng quay đầu lại, muốn xem xem Liễu thị rốt cuộc đã thấy cái gì.
Ngay sau đó, nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ muốn đập đầu thôi, Vân Nùng không bao giờ lại ngờ rằng sẽ gặp được Cố Tu Nguyên ở nơi này. Hắn là một quan to, không phải mọi chuyện đều phải làm ở triều chính sao? Sao lại đến nơi bán trang sức này làm gì?
Ánh mắt của Cố Tu Nguyên thật sự trầm lắng, kèm theo chút kinh ngạc, và một chút cảm xúc khó có thể giải thích được.
Hai người đã lâu không gặp, nhưng đây không phải là thời khắc nhớ lại tình cũ.
Dù trong lòng có chút kinh hãi, nhưng Vân Nùng biết bản thân lúc này không thể thất lễ, ánh mắt dừng trên người Cố Tu Nguyên trong phút chốc rồi quay đầu ngồi thẳng lại.
“Biểu tẩu.”
Vân Nùng vòng tay lại và tăng thêm thanh âm:
“Vừa rồi tỷ gọi ta có chuyện gì vậy?”
Liễu thị lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhưng không dám đối diện với Vân Nùng, đành phải rũ mắt nhìn đồ trang sức rực rỡ muôn màu trên bàn, cười nói:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cây trâm này thật hợp với muội.”
Nói xong, nàng liền lấy một cây trâm hình con bướm với sợi kim tuyến quấn vòng quanh đưa cho Vân Nùng.
Vân Nùng nhìn nàng một cái, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng không thể làm rõ, huống hồ gì Cố Tu Nguyên vẫn còn ở đây, nên cũng tạm thời không đề cập tới.
Từ “vết xe đổ” của Từ Tư Nhụy, hiện tại Vân Nùng thật sự không tin được Cố Tu Nguyên, cho nên trước khi biết rõ sự tình thì nàng cũng không vội vàng đối mặt với Cố Tu Nguyên.
Cũng may Cố Tu Nguyên không có suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm Vân Nùng ở bên này một lát, rồi nhìn lại chưởng quầy phân phó hai câu rồi liền rời đi.
Sau khi hắn rời đi, đôi vai căng thẳng của Vân Nùng mới được thư giãn một chút.
Đầu ngón tay chạm vào cổ tay, mạch đập dần dần chậm lại, nàng cảm thấy bản thân có chút thần hồn nát thần tính. Thực ra thì cũng không cần lo lắng gì, dù sao hiện tại thì tướng mạo, thậm chí thanh âm của nàng cũng đều khác kiếp trước, trừ phi nàng tự đứng ra nói rõ thân phận, nếu không thì cũng sẽ không có ai liên hệ giữa nàng và Hoài Chiêu quận chúa đã chết nửa năm trước.
Sau khi trải qua chuyện này, Vân Nùng chẳng còn tâm tình để lựa trang sức, tùy tiện lấy hai loại rồi nói thân thể không được khỏe nên phải về nghỉ ngơi.
Liễu thị có chút chột dạ, liền thuận thế đáp ứng.
Sau khi trở về phòng, Vân Nùng đem chuyện bắt gặp ánh mắt của Cố Tu Nguyên lăn qua lộn lại suy nghĩ một lát, nghĩ mãi cũng không ra nguyên cớ gì. Chuyện này không thể vội vàng, càng không thể xúc động, chỉ có thể từ từ tính toán.
Cho đến ngày mười bảy tháng chạp, Vân Nùng theo đại phu nhân Ngô thị đi đến Sở gia chúc thọ, đồng hành còn có đích tôn nhị cô nương Từ Tư Di, cùng với Từ Tư Nhụy. Hai người này đều cùng tuổi nên thường xuyên cùng nhau tham gia các yến tiệc.
Vân Nùng sáng sớm đã bị Chúc ma ma đánh thức, đem quần áo trang sức đến để trang điểm cho nàng.
Mái tóc nàng đen mượt óng ả, trang điểm nhấn nhá thêm một chút càng lộ rõ dung mạo kiều diễm, nhất là cặp mắt đào hoa kia, thật là một tướng mạo xinh đep tuyệt trần, khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ.
Tam vị cô nương ngồi chung một xe ngựa, Từ Tư Nhụy thấy nàng liền phớt lờ đi, tự nhiên cùng Từ Tư Di trò chuyện. Từ Tư Di mặc dù lớn tuổi hơn một chút, nhưng nàng rất dịu dàng, cũng không nói chuyện với Vân Nùng, chỉ hơi áy náy nhìn nàng cười cười.
Từ sau vụ việc hương liệu kia, Vân Nùng cũng chẳng để ý đến sắc mặt của Từ Tư Nhụy, căn bản cũng không để chuyện này ở trong lòng, sau khi khách sáo hỏi vài câu thì ngồi một chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi đến Sở gia thì Ngô thị vẫy vẫy tay với Vân Nùng, cười nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Đều biết việc này là vì cái gì, Vân Nùng cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp gật đầu đáp ứng, theo Ngô thị đi gặp Sở gia lão phu nhân.
Từ lúc biến cố tiệc thọ yến hồi đầu năm thì hoàng tử nhỏ kế vị, vì vậy nên gia đình của thái từ và tam hoàng tử cũng thất thế, còn địa vị của ngoại tổ gia của tân hoàng đế cũng chính là Sở gia lên như diều gặp gió. Bây giờ đại thọ của Sở lão phu nhân, người đến chúc thọ nhiều đếm không xuể, xe ngựa dừng chật kín trên con đường trước cửa Sở gia.
Kiếp trước Vân Nùng cũng là quận chúa, cũng từng cùng Lục hoàng tử đến Sở gia một chuyến, vừa khéo cũng là đến chúc thọ lão phu nhân, nhưng khi đó không náo nhiệt như bây giờ. Thật sự là thời nay đã khác thời xưa.
Cho đến khi thấy lão phu nhân trong viện, đúng lúc cung nữ đưa quà lễ của hoàng đế tới, Vân Nùng và Ngô thị phải tránh đường đợi một lát mới có thể vào cửa đi về phía lão thái thái vấn an chúc thọ.
Trong phòng này phần lớn là người nhà Sở gia, sau khi nghe Ngô thị nói thân phận của Vân Nùng, mọi ánh mắt đều đổ lên nàng. Vân Nùng không để ý ánh mắt tò mò của mọi người, lễ phép chúc thọ.
Sở lão phu nhân tuổi tác đã cao, nhưng thân thể coi như vững vàng, sáng sủa, chỉ là trí nhớ kém một chút. Bà nhìn chằm chằm Vân Nùng một lát, cười nói:
“Hóa ra là Tạ cô nương, ngươi về Lạc Dương khi nào? Sao ta lại không hay biết gì?”
Không đợi Vân Nùng trả lời, bà vẫy vẫy tay:
“Đến, đến gần một chút ta xem nào… Đúng là mỹ nhân tuyệt trần.”
Nói xong, liền cho người đến lấy quà lễ.
Thấy Sở lão phu nhân như vậy, khóe miệng của Ngô thị càng ngày càng rộng hơn.
Vân Nùng bị bà chất vấn, hỏi một câu đáp một câu, trong lòng bắt đầu có chút xấu hổ.
Nếu như Sở lão phu nhân có ý từ chối hôn ước thì sẽ không phản ứng như vậy mới đúng, ngay cả khi bà không gác lại mối quan hệ này ngay lập tức thì cũng không nên thân thiết như vậy chứ. Nhưng nếu bà không muốn từ chối hôn ước thì tại sao Vân Nùng về Lạc Dương đã lâu như vậy mà bà chẳng hỏi nửa câu? Chẳng lẽ bà thật sự không biết?
“Vân Nùng”
Lão phu nhân đọc tên của nàng, lập tức vừa nghi hoặc vừa nói:
“Cái tên này hình như có chút quen tai…”
“Tạ cô nương hình như cũng xấp xỉ tuổi với Hoài Chiêu quận chúa, quận chúa cũng tên là Vân Nùng.”
Một người mặc áo xanh bên cạnh nói:
“Nếu nhìn kĩ một chút thì nét mặt cũng giống hơn ba phần, thật đúng là trùng hợp.”
Lão phu nhân nghĩ nghĩ, thoải mái nói:
"Đúng rồi."
Bà còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đã có nha hoàn vội vã tiến vào hồi bẩm nói:
“Đại trưởng công chúa đến.”
Vừa dứt lời thì hơn phân nửa người ở trong phòng đứng dậy nghênh đón, Vân Nùng cũng lùi qua một bên.
Khi tiên đế còn sống, Cảnh Ninh là trưởng công chúa, hiện tại tiểu hoàng đế đã kế vị, nàng liền trở thành đại trưởng công chúa.
Vân Nùng theo mọi người quỳ gối hành lễ, lặng lẽ không tiếng động giương mắt nhìn về phía Cảnh Ninh.
Nàng từng nghe nhiều người nhắc qua, sau biến cố đó, Cảnh Ninh từng bị bệnh nặng, chưa gượng dậy nổi. Hiện tại chính mắt nhìn thấy mới biết biến cố đó đã ảnh hưởng đến Cảnh Ninh như thế nào. Phấn trang điểm cũng không che giấu nổi những vết nhăn của nàng, nét cười trên mặt cũng quá khách sáo, có chút giả giả.
Sau khi ra cửa, Ngô thị cảm khái nói:
“Nghe nói thái hoàng thái hậu bị bệnh nặng, viện thái y cũng bất lực, đại trưởng công chúa cũng khó tránh khỏi nóng lòng, bộ dáng so với trước đây thật sự kém khá xa.”
Vân Nùng gật gật đầu, cũng không lên tiếng trả lời.
“Sao ngươi có vẻ không vui vậy?”
Ngô thị kinh ngạc nói,
“Thấy bộ dáng của lão phu nhân hôm nay, xem ra không phải là muốn từ chối hôn ước, ngươi có thể yên tâm.”
Nàng không đề cập đến vấn đề này, nhưng vừa nhắc tới thì Vân Nùng liền thêm sầu lo.
Chẳng lẽ nàng thực sự phải gả cho Sở gia sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.