Chương trước
Chương sau
Vân Nùng ở Từ gia mất mấy ngày mới nhận biết được hầu hết mọi người ở đây, cũng có vài người tính tình tốt, có thể tán gẫu vài câu nhưng cũng không thể kết giao thâm tình.
Tiễn thị thấy tính tình Vân Nùng không phải loại thân thiện, gặp mặt cũng luôn không lạnh không nhạt, cho nên cũng từ bỏ việc lấy cảm tình. Ngay khi nàng trở về Lạc Dương, Tiễn thị cũng không đề cập đến vấn đề hôn ước, vì vậy nàng cũng có thể chờ đợi phản ứng của Sở gia rồi tính toán tiếp.
Vân Nùng không thích trêu chọc thị phi, thường ngày đều ở trong phòng dạy Thúy Kiều chơi cờ giải sầu hoặc học thắt dây chuyền để giết thời gian.
Chỉ là nàng không thường đi ra khỏi cửa, nhưng cũng không ngăn được người của Từ gia tìm đến.
“Tam cô nương đến.”
Tiểu nha hoàn thông báo còn chưa dứt lời, Từ Tư Nhụy đã vào cửa.
Từ gia có tất cả bảy hài nữ từ vợ cả lẫn vợ thứ, Vân Nùng chỉ nhớ mặt chứ chưa nhớ tên, cũng may nàng cũng biết thứ tự trên dưới nên không đến mức hỗn hào.
Vân Nùng đứng dậy nghênh đón:
“Hôm nay có chuyện gì đáng giá mà lại khiến người phải đến đây vậy? Mau vào uống một chén trà cho ấm bụng nào.”
Từ Tư Nhụy cởi áo choàng, đi đến bên cạnh lò sưởi để xua bớt hơi lạnh, nhìn quanh đánh giá căn phòng, cười nói:
“Nơi này ấm áp hơn những nơi khác, sớm biết như thế thì ta nên đến nhiều hơn mới đúng.”
“Vậy sao?”
Vân Nùng giả vờ không nghe thấy giọng điệu ghen tuông kia, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu.
Kỳ thực thì Vân Nùng có thể nhìn ra, bất kể là lão phu nhân Tiễn thị hay là quản gia Liễu thị thì ngoài mặt đều đối xử với nàng rất tốt, cho nàng chi phí ăn mặc không thua kém vài vị cô nương ở Từ gia. Nhưng tất cả cũng đều là do hôn sự của nàng mà thôi.
Việc dùng hôn sự để giúp đỡ sự thăng tiến trong các gia đình quan lại thật sự rất bình thường, nhưng nếu làm không khéo thì coi như vỡ vụn.
Ví dụ như đích tôn đại tiểu thư Từ Tư Tuệ, sớm đã được gả cho thái tử làm trắc phi, toàn bộ Từ gia đều trông cậy vào nàng có thể sớm sinh tiểu hoàng tôn để củng cố địa vị. Nhưng nửa năm trước thái tử đã mất trong biến cố thảm sát tiệc thọ yến kia, trời đất như xoay chuyển, tân đế cũng có nhìn trúng một số nhà quan, nhưng Từ gia lại kém hơn trước rất nhiều.
Từ Tư Nhụy là trưởng nữ đời thứ hai, chính mắt nàng chứng kiến việc đại trưởng nữ được toàn gia cưng như trứng rồi tới hoàn cảnh như bây giờ, cho nên cũng muốn tìm một ý lang quân như ý để nương nhờ. Hiện giờ tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc dựng vợ gả chồng cho nên ngày ngày đều bối rối không yên.
Cũng bởi vậy nên khi thấy “Hảo nhân duyên” của Vân Nùng, nàng cũng có chút ghen ghét đố kị.
Vân Nùng ngoài cuộc tỉnh táo nên cũng nhìn thấu tâm tư của Từ Tư Nhụy, nhưng cũng lười vạch trần nàng. Dù sao thì cô nương nào chẳng muốn có được nhân duyên tốt cơ chứ, chỉ cần không làm chuyện khác người thì cũng không có gì đáng trách.
Không chỉ với Từ gia, Vân Nùng chuyện gì cũng không để ý nhiều.
Ngày ngày tính kế như vậy thì tại sao không dạy bảo con cháu học hành cầu tiến, sao lại nhìn chằm chằm vào việc hôn sự, cả ngày bám váy nữ nhi để củng cố địa vị?
Từ Tư Nhụy và Vân Nùng hàn huyên một chút, uống vài chén trà nhỏ, Vân Nùng đã có chút mệt mỏi, nàng mím môi, dường như không có việc gì để hỏi.
“Muội Muội dùng mùi hương gì vậy?”
Vân Nùng không ngờ rằng nàng ta sẽ đột nhiên hỏi câu này, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nói:
“Lúc trước ở tiền đường rảnh rỗi nên tự điều chế, cũng không biết tên gì.”
Nói xong, nàng cúi đầu uống ngụm trà, nhanh chóng giấu đi ánh mắt thất lễ.
Thật ra mùi hương này có tên là “Xuân phong phất hạm.”
Kiếp trước khi ở trong cung, nàng từng có một năm rưỡi điều chế trầm hương, thường xuyên làm để tặng cho mọi người, nhưng hương liệu này là phương thuốc yêu thích của nàng, ngay cả Cảnh Ninh cũng chưa nhắc đến. Bản thân nàng nếu yêu thích cái gì thì sẽ cố chấp keo kiệt giữ bên mình, nhiều năm như vậy vẫn luôn dùng mùi hương này, cho tới bây giờ cũng không đổi.
Khi nàng về Lạc Dương nghĩ rằng cũng nên thay đổi, nhưng làm thế nào cũng không quen, khi ngủ đều cảm thấy không an ổn nên cuối cùng chỉ có thể dùng mùi hương này.
“Là chính muội điều chế sao?”
Từ Tư Nhụy nhíu mày, chần chừ nói.
Vân Nùng giương mắt nhìn về phía nàng, lộ ra chút kinh ngạc:
“Đúng vậy mà?”
“Ta từng nghe qua hương liệu này đến từ nơi khác….”
Từ Tư Nhụy nhìn chằm chằm Vân Nùng hỏi:
“Muội có biết Hoài Chiêu quận chúa không?”
Vân Nùng gật gật đầu: “Cũng có nghe thấy.”
“Mùi hương muội điều chế có chút giống với mùi của quận chúa dùng.”
Từ Tư Nhụy nghĩ nghĩ rồi nói thêm:
“ Nhắc mới nhớ, hai người có tên họ chỉ khác nhau một chữ, thật sự rất trùng hợp.”
Khi Vân Nùng còn là quận chúa, cũng không có quan hệ cá nhân gì với Từ Tư Nhụy, chẳng qua là khi tham gia yến tiệc có gặp qua vài lần, không ngờ rằng nàng ta đều nhớ kĩ tới mùi hương của mình.
Nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng, thậm chí Vân Nùng cũng không cần giải thích gì, bản thân Từ Tư Nhụy cũng chỉ để hai chữ “trùng hợp” trôi qua. Dù sao thì không ai có thể tưởng tượng được, Vân Nùng hiện tại chính là Hoài Chiêu quận chúa ở kiếp trước.
Thấy Vân Nùng có chút mệt mỏi, Từ Tư Nhụy mở miệng nói:
“Muội Muội có thể cho ta phương pháp điều chế hương liệu này không?”
Vân Nùng nâng chén trà hơi hơi siết chặt.
Nàng không biết Từ Tư Nhụy muốn phương pháp này làm gì, đơn giản là thích hay là có mục đích khác? Nhưng nàng hiểu Từ Tư Nhụy, nếu nàng từ chối thì chỉ sợ đối phương sẽ ghim trong lòng. Nhưng phương pháp này ngay cả Cảnh Ninh cũng không được biết, nàng không thể đem cho một người mới tiếp xúc nửa tháng được.
Do dự một chút, nàng cúi đầu thưởng thức trà, xem như không nghe thấy.
Từ Tư Nhụy sớm biết Vân Nùng bề ngoài không phải loại tốt đẹp gì, nhưng lại không ngờ rằng nàng như vậy lại không nể mặt mình, sắc mặt liền trầm xuống, hận không thể lập tức đứng dậy rời đi. Nhưng nghĩ đến yến tiệc ngày mai, nàng chỉ có thể cắn răng nuốt hận, kìm nén nói:
“Hay là muội muội có thể cho ta một chút hương liệu được không?”
Nàng ta đã nói đến nước này, Vân Nùng cũng không có cách nào giả bộ ngây ngốc được nữa, chỉ phân phó Thúy Kiều:
“Đi lấy chút hương liệu ta thường dùng để tam cô nương mang đi.”
Từ Tư Nhụy thần sắc hơi giãn, nhưng vẫn oán giận bản mặt giả ngu của Vân Nùng lúc nảy, miễn cưỡng cảm ơn rồi mang hương liệu rời đi.
Vân Nùng đã cho hương liệu lại còn oán trách như thế, thật là không biết lí lẽ. Nàng cũng không có tâm tư đi so đo với hạ nhân, nghiến răng ghim Từ Tư Nhụy ở trong lòng.
“Thăng thước ân, đấu thước thù,”
Chúc ma ma không đầu không đuôi cảm khái một câu.
Mấy lời khuyên tận tình của bà mấy ngày nay đều bị Vân Nùng coi như gió thoảng qua tai, rốt cuộc cũng từ bỏ không nhắc lại nữa, khiến cho bên tai Vân Nùng thanh tịnh hơn rất nhiều.
Thúy Kiều lộ vẻ tò mò hỏi Vân Nùng:
“Tam cô nương này đến xin hương liệu là để làm gì nhỉ?”
Tức giận trong lòng Vân Nùng cũng qua nhanh, tự nhiên lật cờ ra đánh:
“Thích thế nào thì tùy người ta thôi.”
Trong lòng Vân Nùng cũng mơ hồ có phỏng đoán nhưng cũng không tốt lành gì nên cũng không cùng tiểu cô nương Thúy Kiều khuấy động, ở sau lưng nói chuyện thị phi là không nên, dứt khoát nửa chữ cũng không đề cập.
Mấy năm nay, trải qua nhiều chuyện, nếu không có chuyện gì quá đáng thì cũng không so đo với người ta làm gì.
Chỉ là Từ Tư Nhụy đắc tội với không ít người, nếu Vân Nùng không so đo thì cũng có người khác so đo.
Chạng vạng ngày hôm sau, tứ cô nương Từ Tư Xảo lại tìm đến, nàng lại là con của dì thứ nên xưa nay cũng bị Từ Tư Nhụy chèn ép không ít, sau khi nghe thấy sự tình ngày hôm qua thì nhanh chóng chạy qua đây.
Vân Nùng vừa thấy Từ Tư Xảo vui sướng khi thấy người gặp họa, biết rằng tam cô nương tám phần đã xảy ra chuyện, quan hệ của nàng với Từ Tư Xảo cũng không tồi, nhưng nàng cũng không muốn xen vào chuyện tỷ muội đấu đá nhau, lúc này liền hỏi Thúy Kiều:
“Thuốc của ta đâu? Sao còn chưa đem đến?”
Thúy Kiều hiểu ý, vội vàng nói:
“Một chút nữa là có rồi, tiểu thư uống thuốc xong thì nên đi ngủ đi.”
Vân Nùng gật gật đầu, nhìn về phía Từ Tư Xảo:
“Tứ muội muội thế nào lại đến đây?”
Từ Tư Xảo ngồi xuống, đầu tiên là hỏi bệnh tình của Vân Nùng, sau đó chuyển ngữ điệu nói với Vân Nùng:
“Tam tỷ tỷ hôm nay đi dự tiệc, không may gặp rắc rối, bây giờ vẫn đang ở trong phòng nghe phu nhân giáo huấn. Mấy ngày nay ngươi nên tránh xa nàng ta một chút, kẻo nàng ấy lại giận cá chém thớt.”
Vân Nùng không thể hiểu được:
“Việc này thì liên quan gì đến ta?”
“Tam tỷ tỷ hôm qua không phải là đến xin hương liệu của ngươi sao? Ngươi có biết nàng ta làm gì không?”
Không đợi Vân Nùng trả lời, Từ Tư Xảo liền nói:
“Nàng ấy hôm nay đi dự tiệc, nghe người ta nói buổi tiệc hôm nay cũng có Cố đại nhân.”
Vân Nùng: “…..”
Vẫn là bị nàng đoán trúng.
Mấy ngày nay nàng nghe nhiều người bàn tán về Cố Tu Nguyên, nói hắn cực kỳ thủ đoạn quyền uy, lại có tướng mạo nhân tài, trong thành Lạc Dương có không biết bao nhiêu cô gái đã nhìn trúng hắn, tuy rằng có một đoạn tình xưa với Hoài Chiêu quận chúa, nhưng nay người đã mất, cũng không có vấn đề gì.
Từ Tư Nhụy trong thâm tâm muốn tìm một ý lang quân, Cố Tu Nguyên chính là một chỗ dựa tốt. Nhưng dùng thủ đoạn này để hấp dẫn Cố Tu Nguyên, Vân Nùng thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Thấy Vân Nùng thất thần, Từ Tư Xảo còn tưởng rằng nàng không hiểu, liền tràn đầy phấn khởi giải thích:
“Cố đại nhân rất lạnh lùng, căn bản không cho người khác cơ hội lại gần, tam tỷ tỷ thấy muội dùng hương liệu kia rất giống mùi Hoài Chiêu quận chúa từng dùng, nên nàng ta muốn mượn mùi hương này để hấp dẫn Cố đại nhân, lòng dạ này….”
Phong tục đương thời cũng cởi mở hơn, Từ Tư Xảo nói ra những lời này cũng không có ý kiêng dè gì, vui sướng khi thấy người gặp họa nói:
“Kết quả không như nàng ta nghĩ, Cố đại nhân chẳng những không nhớ tình cũ, lại còn tức giận nữa.”
Vân Nùng cũng không thấy tình hình cụ thể, cũng không biết trong lời nói của Từ Tư Xảo thêm muối dặm mắm bao nhiêu, nên cũng không bình luận gì, chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng để chỉ bản thân đã nghe hiểu.
Từ Tư Xảo được nước lấn tới:
“Tam tỷ tỷ cũng là bị người ta lừa, cảm thấy Cố đại nhân sẽ nhớ lại tình cũ nên mới dùng phương thức này. Ngươi nghĩ xem, Cố đại nhân hiện giờ đã khuynh thế quyền uy, thủ đoạn hơn người, nở mày nở mặt như thế thì làm sao lại có thể nhớ kỹ bản thân đã từng bị nhốt ở phía sau nhà vài năm trước cơ chứ? Ngươi đến trước mặt hắn nhắc đến Hoài Chiêu quận chúa, không phải là muốn rước họa sao?”
Vân Nùng nâng má nghĩ nghĩ: “….Đúng.”
“Đã bị nhốt nhiều năm như vậy, nếu là ta, thì đầu tiên là sẽ tính sổ với nàng trước.”
Từ Tư Xảo buông tay,
“Cũng là do Hoài Chiêu quận chúa mất sớm, nếu không thì tình hình hiện tại không biết sẽ như thế nào. Nếu nàng ấy không chết, Cố đại nhân tài hoa giỏi giang chắc vẫn nhàn rỗi lắm, thật là tạo hóa biết trêu người.”
Vân Nùng gật gật đầu, thừa nhận những lời của Từ Tư Xảo cũng có chút đạo lý.
“Đúng vậy.”
Từ Từ Xảo còn muốn nói tiếp, Thúy Kiều đã bưng thuốc cùng mứt hoa quả đến, Vân Nùng ngồi thẳng lên, che miệng ngáp một cái:
“Ta phải uống thuốc rồi đi ngủ đây, tứ muội muội về thong thả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.