Nam thần dường như đã quen với việc cậu hay lên cơn động kinh, không nói gì mà đưa cháo cho cậu rồi nói chuyện nghiêm túc.
Cậu húp cháo từng miếng nhỏ, tiếc nuối vì chẳng có lí do gì để nam thần thổi cháo cho cậu ăn. Mợ nó, sao lại không giống kịch bản trong phim xíu nào vậy.
“Chiều nay tôi phải đi gặp một đối tác kinh doanh lâu dài.”
Đối tác kinh doanh? Ai vậy?
“Lúc trước tôi đã nói là muốn mua cổ phiếu còn gì. Dùng tên thật hoặc dưới danh nghĩa một công ty nào đó sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.”
Cho nên? Mắt thấy nam thần sắp chìm vào suy nghĩ của mình, cậu kéo kéo tay áo anh ý bảo anh tiếp tục nói.
“Ngày hôm qua có một vị đức cao vọng trọng ở thương giới liên lạc với tôi, nói sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện.”
Boss nhìn cậu chăm chú một hồi, khẽ thở dài:
“Tôi cũng cảm thấy trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.”
Cậu ngậm thìa cháo, tức giận múa máy hai tay.
Không được đọc suy nghĩ từ ánh mắt tôi!
Hai giờ chiều, Boss cẩn thận đắp chiếc chăn bông màu trắng của anh lên người cậu, nói:
“Tôi phải ra ngoài rồi. Đắp chăn kín vào, đợi ra mồ hôi là sẽ khỏe thôi.”
Cậu kéo gối hoa bên cạnh, gật đầu.
“Khi nào về sẽ mua cháo cho cậu, phải ngoan ngoãn đợi ở nhà đấy. Dù không biết cậu ra ngoài làm gì, nhưng đã sinh bệnh rồi thì không nên tiếp tục ‘mộng du’.”
Uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-nhat-ve-vi-nam-than-lam-an-that-bai/1927985/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.