“A Ngôn? A Ngôn! Tính tiền. Phát ngốc cái gì đấy?”
Cậu đáp lại hai tiếng, nhìn vào máy báo giá, nói với thằng nhóc nhuộm quả đầu y chang con vẹt:
“Ba mươi sáu tệ rưỡi.”
Thằng nhóc đưa ba mươi bảy tệ, khoé miệng nhếch lên trời, một bộ dạng không ai bì nổi. Cậu tìm năm hào đưa cho nó, nói một câu sâu xa:
“Này nhóc, còn làm gì nữa mà không mau về nhà đi?”
Nó nhìn cậu như thể nhìn tâm thần trốn trại, hùng hổ lấy đồ rồi đi mất.
Ông chủ đến quầy thu ngân, không trách cậu, ngược lại còn hùa theo:
“Khang xã công [2], lại giáo huấn trẻ nhỏ à? Luôn miệng nhắc người khác về nhà, không muốn làm việc nữa hử?”
Cậu lắc đầu, bi tráng nói với ông:
“Ông chủ, trời muộn rồi, chú cũng về đi. Mình cháu ở lại trông cửa hàng được rồi.”
“Nhìn cậu tan làm mà không về nhà, muốn được thăng chức?”
Cậu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, lắc đầu nguầy nguậy:
“Đừng để ý tới cháu, cháu muốn quy y cửa Phật [3].”
Đến giờ tan tầm, cậu đứng ở trạm đợi xe. Chân đá mấy hòn đá ven đường giết thời gian, tay siết chặt chiếc khăn quàng đỡ sớm xù lông để ủ ấm.
Mò vào túi lấy di động ra, tắt nguồn.
Từ ngày bỏ đi đến giờ đã được 5 ngày. Hôm đầu tiên cứ cách 1 giờ Boss lại gọi một lần, có thể nói là ‘Cuộc gọi đoạt mệnh’ [4] luôn.
Thế là cậu đành tắt nguồn, chạy sang chung cư bên cạnh thuê một phòng nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-nhat-ve-vi-nam-than-lam-an-that-bai/1927978/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.