Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau
Kế đó thời gian trôi qua thật yên tĩnh, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm: “Anh ấy thành công …” Cậu thật vô dụng đúng không? Để thư lại rồi bỏ đi, bất cáo nhi biệt [1]? Hay là đợi anh về, cưỡng hôn một lần mới bỏ đi? Lại cảm thấy, chi bằng đối mặt nói rõ ràng đi. Thân là đàn ông, dũng khí để gánh vác cũng không có. Mà nói, thích một người lâu như thế lại không thổ lộ đã đi? Có hèn nhát không? Ít nhất cũng phải nói được câu “Nam thần, em yêu anh.” Dù sao lâu như thế. Dù sao cũng phải đi. Mặt trời lặn, hoàng hôn lên, trời quang mây đãng. Đầu óc chỉ dư lại một câu: Nam thần, em rất rất rất yêu anh. [1] Bất cáo nhi biệt: không từ mà biệt.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau