Ban đêm, hai người lẳng lặng nằm trên giường.
Cậu ôm cánh tay anh, tâm tình không thể bình tĩnh:
“y da, Boss, em còn tính vô chùa làm hòa thượng cơ.”
Nam thần cúi đầu nở nụ cười:
“Thế sao không đi thẳng một mạch luôn?”
“…”
Bởi cậu cảm thấy … cảm thấy … phá quán tử phá suất [1].
Lỡ như, lỡ như Boss có chút thích cậu, không chào mà đi thì anh cách cậu bao nhiêu đồi núi đây? Rất khổ sở đó
Cậu ngáp một cái nho nhỏ, mi mắt cụp xuống nhưng tinh thần phấn chấn:
“Vậy là chúng ta đi đường vòng vừa mệt vừa xa rồi.”
Nam thần nghiêng người, ôm cậu vào lòng, cằm đặt lên đầu cậu:
“Lộ trình càng dài mới cảm nhận được nhiều cảnh đẹp.”
.. Ừ.
“Tương lai sẽ rất gian nan.”
Anh dừng lại một chút, ngữ khí nghiêm túc:
“Khang Ngôn, em có nguyện ý cùng anh thưởng thức hết những thắng cảnh này không?”
Cậu không thèm suy nghĩ, dùng sức gật đầu.
Nhưng mà …
“Boss, sao trước đây em không phát hiện, anh nói mấy lời âu yếm vô cùng trôi chảy!”
“…”
Cậu hơi đẩy anh ra, kéo dãn khoảng cách.
Dưới ánh sáng nhu hoà, nam thần mím môi, tai có điểm hồng hồng.
Cậu che mặt, quay lưng lại với Boss, không thèm nhìn anh.
Kéo lại ôm đi, kéo lại hôn đi! Đỏ mặt làm gì làm gì chứ, đâu có biết ngượng!
Cơn buồn ngủ ập tới.
Có gì đó ấm áp dính sát vào lưng cậu, từ từ ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-nhat-ve-vi-nam-than-lam-an-that-bai/1927941/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.