Mặc dù bầu không khí trong phòng không đột nhiên trở nên ảm đạm như sáng nay, nhưng ánh sáng trong đôi mắt của Phó Lan Âm đã vơi đi rất nhiều.
Du Đồng thấy lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nàng ấy.
Phó Lan Âm cong môi mỉm cười, lắc đầu rồi nói: "Không sao. Cứ mùng một tháng mười hằng năm, phụ thân sẽ dẫn mấy huynh muội bọn ta đến chùa Kim Chiêu dâng hương, trừ phi tình hình quân sự khẩn cấp, nếu không thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn. Lần này nhị ca phải đi cả ngày lẫn đêm là vì để chạy về kịp cho chuyện này đây."
Đi chùa dâng hương bình thường đương nhiên chẳng cần long trọng như vậy.
Du Đồng thử thăm dò, nói: "Đi cầu phúc sao?"
"Có thể xem là đi cầu phúc, nhưng mà..." Phó Lan Âm chần chừ một lúc, nghĩ rằng Du Đồng đã gả vào Phó gia làm nữ tế rồi, cũng nên biết về chuyện này, nàng ấy bèn thấp giọng đáp: "Mùng một tháng mười là ngày giỗ của mẫu thân ta. Khi còn sống bà ấy theo Phật hướng thiện, cúng Bồ Tát ở chùa Kim Chiêu. Lúc trước khi đại ca vẫn còn sống, năm nào bà ấy cũng đi lễ tạ thần. Bây giờ mẫu thân không còn nữa nên phụ thân nhớ rất rõ việc này, không sai một ngày nào."
Nói xong, nàng ấy cụp mắt nhìn cái khăn trong tay giống như đang u sầu hoài niệm lại vậy.
Du Đồng muốn an ủi nhưng Phó Lan Âm đã ngẩng đầu lên sau sự buồn rầu trong chớp mắt đó, nơi đáy mắt đầy ắp nỗi bi thương, nàng ấy bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-ga-cho-ten-gian-hung/359313/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.