Không tài nào hiểu nổi cái đề tài này, Đường Thanh không theo kịp mạch não của chủ tịch Túc, chỉ có thể định nghĩa hành động ấy là đang điều tra chi tiết về mình, từ chối thẳng: “Bố tôi từ trước đến nay không gặp người khác.”
Vẻ mặt Túc Thiên Dục đứng đắn: “Tôi là yêu, không phải là người.”
Đường Thanh: “Vậy cũng không được, bố tôi rất trâu bò, không phải yêu nào cũng có thể gặp.” Cậu nói, nở một nụ cười chân thành: “Anh nói cho tôi nguyên hình của anh là gì, biết đâu tôi có thể giúp anh giới thiệu.”
Túc Thiên Dục mỉm cười đáp: “Đoán xem.”
Đường Thanh: “…”
Đường Thanh lật mặt nhanh hơn lật sách: “Thật không dám giấu, một trăm năm trước tôi đã bị đuổi ra ngoài rồi, vừa rồi lừa anh đó, căn bản tôi cũng không biết ông ấy đang ở nơi nào.”
Túc Thiên Dục ngẫm nghĩ: “Nói cách khác, cậu không biết cả tên lẫn địa chỉ của bố mình?”
Đường Thanh: “Ừ.”
Túc Thiên Dục: “Cậu có bao giờ nghĩ tới chuyện, thật ra ông ấy là bố nuôi của cậu không?”
Đường Thanh người da đen dấu chấm hỏi*: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
▼*Bấm vào xem chú thích đầy đủ
Túc Thiên Dục: “Cũng không có gì, chỉ là đang hoài nghi cậu là con trai tôi.”
Đường Thanh: “?”
Đường Thanh: “???”
Vẻ mặt của Đường Thanh như bị sét đánh: “Anh nói gì cơ?”
Tôi coi anh như vị hôn phu bị ép duyên, vậy mà anh muốn làm bố tôi luôn?
Quả thật là phát rồ, đạo đức bị chôn vùi mất rồi!!!
Đột nhiên Đường Thanh đứng dậy, đập bàn nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-bi-hao-mon-manh-thu-cuoi-ve-nha/1149464/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.