Đường Thanh tự giác quay người, nhắc nhở: “Anh nhẹ chút.”
Bạch Trạc chuyển động cổ tay, cười hì hì nói: “Yên tâm đi, kỹ thuật nắn xương của tôi rất tốt.”
Uống nước nhớ nguồn, ủng hộ ăn cắp thì như ***.
Đường Thanh hừ một tiếng, chẳng nói tin hay không.
Bạch Trạc cố ý đợi hai giây, thấy cậu không nhúc nhích thì biết ngay là tin rồi, vô cùng đắc chí mà duỗi tay,… Kết quả ánh mắt tên nào đó như hình với bóng, tựa như kim đâm chọc trên mu bàn tay anh, khoảng cách càng gần chọc càng tàn nhẫn.
Đừng nạp tiền mở VIP làm gì, qua trang chính chủ đọc free nè các bạn ơi.
Bạch Trạc: “…”
Anh trai à, không phải đâu, chữa bệnh cũng không được? Tôi là bác sĩ đấy trời!
Anh ta quay đầu qua xem, thấy Túc Thiên Dục còn đang nhìn chằm chằm tay mình, khoé môi treo nụ cười, ánh mắt thâm sâu, dường như đang cân nhắc xem nên ra tay từ chỗ nào thì tốt.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Giống y như là đang có ý định đợi trị liệu xong thì sẽ băm tay anh ta vậy.
Bạch Trạc: “…”
Từng nghe nói về mức độ hẹp hòi, keo kiệt của ông nội này từ lâu rồi, kết quả không ngờ trong chuyện tình cảm cũng biến thái đến vậy, chạm vào một chút cũng không được.
Anh ta phục rồi, vì tay của mình mà chỉ có thể lùi ra sau một bước tỏ ý ‘mời ngài ạ’.
Túc Thiên Dục cũng chẳng khách sáo, duỗi tay nắm lấy eo của cậu trai, động tác vô cùng tự nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-bi-hao-mon-manh-thu-cuoi-ve-nha/1149452/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.