Đường Thanh đã có nhận thức mới đối với mức độ không biết xấu hổ của chủ tịch Túc, cậu nhìn chằm chằm cảnh sắc thay đổi liên tục ngoài cửa sổ xe, nỗ lực điều chỉnh trạng thái, không ngừng cố gắng: “Rất xin lỗi, chuyện khác có lẽ có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không được.”
Cậu rũ mắt, giống như đang cảm thán cũng giống như đang chế giễu nói: “Nếu như bị anh ấy biết được, tôi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ. Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa các bạn ơi huhu.
Theo như phản ứng của người bình thường, chắc chắn sẽ hiểu được trong lòng Đường Thanh có người, sau đó sẽ lựa chọn thương lượng biện pháp khác.
Nhưng mà… Đừng ngược đãi editor bằng cách ủng hộ trang ăn cắp nữa các bạn ơi.
Chủ tịch Túc không phải người bình thường.
Hắn còn không biết xấu hổ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Chỉ thấy hắn che lại bả vai, vẻ mặt suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không nói tiếp, chỉ ngẫu nhiên rít nhẹ hai phát tỏ vẻ miệng vết thương rất đau.
Đường Thanh vốn định làm bộ không trông thấy, nhìn chằm chằm cửa sổ tiếp tục nói.
Kết quả Túc Thiên Dục nghiêng đầu, tỏ vẻ mình hôn mê rồi.
Đường Thanh: “…”
truyentop.net, truyenhd như *** vậy á, mình rất thích đọc ở đây hihi.
Được rồi anh là nhất, nhất anh rồi, tôi thua.
Cậu thật sự thua trước độ dày da mặt của chủ tịch Túc.
Hai người giằng co cả đường về, cuối cùng Đường Thanh lựa chọn tạm dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-bi-hao-mon-manh-thu-cuoi-ve-nha/1149449/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.