Nếu không, thử xem sao?
Túc Thiên Dục nắm chặt chìa khoá, đấu tranh dữ dội trong đầu, liên tục giằng co.
Khoảng lặng ngắn ngủi lại mang đến cảm giác vô cùng nguy hiểm, mặc dù Túc Thiên Dục cố gắng hết sức để che giấu, nhưng Đường Thanh vẫn thấy sống lưng phát lạnh, nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu cảm giác mình đang bị theo dõi.
Không giống với ánh mắt của Quyền Lê, ánh mắt của Túc Thiên Dục quá có tính xâm lược, mắt đen thâm thúy mang đến cảm giác như có áp bách thực sự, giống như hung thú ngủ đông ở chỗ tối chờ đợi thời cơ, nếu bị hắn nắm lấy cơ hội…
Thân thể Đường Thanh căng chặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Cũng là một bước bao hàm sự cảnh giác này đã gọi lại lương tri hiếm hoi của Túc Thiên Dục.
Hắn im lặng hai giây, thu liễm hơi thở nguy hiểm của mình, chậm rãi cười: “Làm sao vậy?”
Đường Thanh: “…”
Lần đầu tiên cậu thấy có người mặt dày đến vậy, chỉ có thể cười lại: “Túc tổng ngẩn người à? Bảo bối nhiều như vậy, không sợ tôi nhân cơ hội làm gì đó sao?”
Nghe vậy, nụ cười của Túc Thiên Dục càng sâu hơn, liếc nhìn giá để đồ rồi lấy từ bên trong ra một hộp quà bằng gỗ to cỡ lòng bàn tay.
Tử đàn lá nhỏ, mặt trên mạ vàng vẽ hình trăng tròn và tường vân, dưới ánh mặt trời hơi loé lên ánh vàng rực rỡ, rất có quý khí.
Túc Thiên Dục mở hộp ra đưa cho cậu.
Đường Thanh nhận lấy nhìn xem, trong hộp là một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-bi-hao-mon-manh-thu-cuoi-ve-nha/1149442/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.