Quan trọng nhất là thái độ của Túc Thiên Dục, hắn không thèm giấu tâm tư chút nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy lo giùm.
Quyền Lê cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, nhắc nhở: “Không nói tới việc lai lịch cậu ta tốt hay xấu, mời vị chủ tịch Túc nghèo túng xui xẻo cậu nhìn thẳng vào thực tế bản thân một chút. Nếu như cậu đắc tội con mèo chiêu tài này, vận rủi thì đang nồng nặc rồi, mặt xấu lại tăng thêm, nếu miệng vết thương của cậu không thể khỏi hẳn thì làm sao đây?”
Túc Thiên Dục cầm viên ngọc màu xanh xoay một vòng, khóe môi nhếch lên, cười như không cười mà hỏi ngược lại: “Tôi đeo viên đá quý này thì đắc tội gì với cậu ta?”
Quyền Lê: “Đừng có giả bộ, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cậu thích đôi mắt của cậu ta nhé.”
Túc Thiên Dục gật đầu: “Trước mắt mà nói, đúng là chỉ có một mình cậu nhìn ra được.”
Quyền Lê: “…”
Mẹ kiếp!
Quyền Lê nuốt ngược ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi cười: “Nếu cậu đã thừa nhận, vậy thì phiền toái chủ tịch Túc nghèo túng xui xẻo đừng có đi trêu chọc người ta, cũng đừng có mà sưu tầm người ta, chỉ dừng lại ở việc thưởng thức như một con người bình thường có được không nào?”
Túc Thiên Dục: “Tôi chỉ là có chút yêu thích, là do cậu suy nghĩ đen tối thôi.”
Quyền Lê ha ha, ôm bảo bối đứng lên nói: “Có bản lĩnh thì cậu đừng bao giờ nghĩ đen tối nhá.” Nói xong y mở cửa bỏ đi.
Túc Thiên Dục lười để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-bi-hao-mon-manh-thu-cuoi-ve-nha/1149439/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.