Mặc dù Tiểu Thúy đã nói rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Dận Chân, hắn đặt bút xuống, lộ ra chút khó chịu: “Mấy giờ rồi?”
Tiểu Thúy quỳ xụp xuống, “Nô tỳ đáng chết, làm phiền việc nghị sự của bối lặc gia, bây giờ vừa qua giờ Dậu(*).”
(*) 5 – 7 giờ chiều.
“Vừa qua giờ Dậu? Còn rất sớm mà.” Dận Tường tiếp lời.
“Hồi Thập Tam a ca, bởi vì Thục Lan đi ngủ sớm nên ăn cũng sớm. Hai vị muốn cùng ăn với thiếp thân hay chút nữa mới truyền cơm?”
Dận Chân nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Truyền luôn bây giờ đi.”
“Dạ.”
Mấy người ra khỏi thư phòng để đến phòng khách ngồi. Khi ăn cơm, cả phòng tuân thủ lễ nghi “ăn không nói” vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ có âm thanh vào vào ra ra của các nha hoàn.
Sau ăn một chén trà, tiêu dao tựa thần tiên. Sau khi uống trà là thời gian nghỉ ngơi, Thập Tam bắt đầu có hứng thú nói chuyện phiếm với Thục Lan: “Thứ phúc tấn, ngày nào ngươi cũng ăn cơm vào giờ này sao?”
“Đúng vậy, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, bảo đảm một giấc ngủ ngon, đây là những điều cơ bản nhất của đạo dưỡng thân. Có người nói, thân thể là của riêng bạn và nó sẽ đi cùng bạn đến hết đời, có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể mua được. Cho nên, đừng cho rằng mình trẻ tuổi mà tùy ý buông thả.”
“Đông thứ phúc tấn, cách nói chuyện của ngươi thật không đúng tuổi.”
“Vợ có thể bỏ, bạn bè có thể tuyệt giao, nhưng nếu cơ thể bị phá hủy thì người cũng không còn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/560257/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.