(*) Chính sách mà Tôn Trung Sơn dâng lên Lý Hồng Chương (thời Thanh): “Nhân tận kỳ tài, địa tận kỳ lợi, vật tận kỳ dụng, hóa sướng kỳ lưu” (đối với người thì sử dụng hết tài năng của họ, đối với đất thì sử dụng hết cái lợi của nó, đối với vật thì tận dụng hết công dụng của nó, đối với hàng hóa thì cho nó tự do lưu thông),song bị Lý Hồng Chương cự tuyệt.
Không nói đến Thục Lan đang ở trong phòng của mình dưỡng thương, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị ngày nào cũng ghé qua xem có thể trợ giúp được gì không, nhưng mà mấy lần đến cũng chẳng thấy bóng dáng của Đông Giai Thị đâu, không khỏi cũng có chút kỳ quái. Nàng cũng có mặt ở đó nên cũng biết rõ ràng về vết thương trên tay trái của Đông Giai thị. Lúc ấy, Đông Thục Lan không hề hô to gọi nhỏ để tranh thủ được Tứ a ca đồng tình, mà lại lặng lẽ không tiếng động rời đi, vốn đã không hợp tình lý rồi, vậy mà mấy ngày hôm nay nàng ta cũng không đem cái tay bị bọc thành bánh trưng đứng rêu rao trước nhà chính, điều này càng làm cho Tam phúc tấn thêm khó hiểu. Thân là phúc tấn của Tam bối lặc, thủ đoạn tranh sủng mà nữ nhân các phủ dùng nàng cũng đã thấy qua không ít. Chẳng lẽ Đông Thục Lan này đang lấy lui làm tiến? Nhưng mà bước lùi này của nàng ta không khỏi hơi xa rồi.
Dận Chỉ thấy đôi mày thanh tú của phúc tấn nhà mình cau lại, liền thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đổng Ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/560253/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.