Ngày thứ hai, Đông Thục Lan bởi vì hiện tại sáng sớm mỗi ngày không cần phải đến thỉnh an phúc tấn mà ngủ thẳng, lại tự nhiên tỉnh sớm, ăn điểm tâm, tập thể dục, sau khi đọc sách một chút, mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất nghiêm trọng.
“Tiểu Thúy.”
“Chuyện gì vậy tiểu thư?”
“Ta hỏi ngươi, phúc tấn không ở đây, nhưng mà bây giờ bối lặc gia lại ở đây, sáng sớm chúng ta có phải đi thỉnh an hay không?”
“Chuyện này…Tiểu Thúy cũng không biết. Có điều, tiểu thư, bây giờ người mới lo lắng chuyện này có phải là đã quá muộn rồi hay không? Bối lặc gia đã đi rồi.”
“Đi? Đi đâu vậy?”
“Vào triều sớm a. Trời còn chưa sáng bối lặc gia đã rồi, đường từ nơi này vào thành cũng không phải ngắn như vậy.”
“Vậy có trở lại không?” Điểm này tương đối quan trọng, nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Bối lặc gia không nhắc đến, nô tỳ cũng không biết.”
“A, vậy chút nữa ngươi đi làm sữa băng đi, tiểu thư ta muốn ăn vị dâu tây.”
“Vâng…tiểu thư.” Có điều Tiểu Thúy cũng không vội vàng rời đi, mà lại rất bát quái tiến đến gần: “Tiểu thư, người nói xem buổi tối gia có thể đến không?”
“Ai biết, hắn không đến mới tốt. Hắn vừa đến, thần kinh của toàn bộ người trong điền trang liền khẩn trương cao độ, giống như là thiếu hắn tám trăm lượng bạc không bằng, ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng nghẹn không ra. Có điều, chắc là ngươi phải làm nhiều sữa băng một chút, cất vào trong hầm băng. Tiểu Thập Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/560243/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.