Tết được hai ba ngày thì có điều bất ngờ xảy ra, Khoa Đại mang theo phu nhân cùng như phu nhân(*) tới phủ Tứ bối lặc chúc tết, nhân tiện thăm con gái Đông Giai Thị Thục Lan.
(*) vợ lẽ gọi là “như phu nhân”.
Đi tới tiền viện thì Dận Chân cùng phúc tấn đều đã ở ghế trên tiếp khách. Đông Thục Lan cùng Tiểu Thuý lần lượt thi lễ với từng người một. Nàng nhìn sang Khoa Đại, thân thể rất tráng kiện, mặc dù có hơi mập nhưng nhìn qua thì có vẻ là xuất thân võ tướng. Nghe Tiểu Thúy kể rằng ngạch nương của nguyên chủ thân thể này vốn không phải là như phu nhân mà là một thiếp thất nho nhỏ, chỉ vì sợ khi nàng thay thế gả vào phủ Tứ gia thì xuất thân ngạch nương không đủ cao quý nên bà mới được thăng lên. Nghe nói cái tên Khoa Đại này có chút sợ vợ, ban đầu ông ta không đồng ý với việc thoái hôn, nhưng sau khi chính thất động tay động chân thì ông ta liền đổi ý, còn việc phu nhân kia làm gì thì Tiểu Thúy cũng không rõ ràng.
“Bái kiến a mã.”
“Được rồi, được rồi.” Đông đại nhân cười.
“Bái kiến phu nhân.”
“Ừ…” Trầm Giai thị rất ý tứ.
“Ngạch nương.”
“Ngoan, mau tới đây để ngạch nương nhìn xem ở trong phủ Tứ gia có tốt không?”
“Vô lễ, Lý thị ngươi thật không có quy củ, ở trước mặt Tứ bối lặc gia cùng phúc tấn sao lại có thể hỏi chuyện này. Người khác mà nghe được còn tưởng rằng Thục Lan ở nơi này chịu ngược đãi.” Trầm Giai thị trừng mắt.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-gao-cua-mot-sach-o-thanh-trieu/263338/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.