Hà Diệp hít một hơi thật sâu và nói: "Thật là ngon quá đi! Thật là một bữa ăn hết sức là chất lượng! Để ta trả ngươi tiên thạch đi ăn lúc nãy!”
Hỏa Diệc lắc đầu:
"Không cần đâu, ta mời ngươi."
"Nhưng mà..." Hà Diệp e ngại nói.
"Thôi mà," Hỏa Diệc khẽ vuốt mái tóc, "chuyện tiền thạch không quan trọng, ta không thiếu mấy viên tiên thạch đấy!”
Hà Diệp nhìn vào mắt Hỏa Diệc và thấy được sự chân thành trong lời nói của hắn ta. Nàng gật đầu nói:
"Cảm ơn ngươi, Hỏa Diệc. Ngươi thật tốt bụng.”
"Tất nhiên, ta là ai chứ!” Mắt Hỏa Diệc sáng lấp lánh, toát lên vẻ khoe khoang.
"Ngươi nói xem đã cùng nhau ăn một bữa rồi. Chúng ta có tính là bạn bè chưa?” Hà Diệp bỗng hỏi Hỏa Diệc.
Hỏa Diệc nhìn Hà Diệp, vẻ mặt ngơ ngác:
"Ăn chung một bữa thì sao? Ngươi muốn làm bạn với ta à?"
"Ừ, ta muốn!" Hà Diệp gật đầu lia lịa, "Ngươi hào phóng như vậy, đúng kiểu ta muốn kết bạn.”
Hỏa Diệc thầm nghĩ, Hà Diệp tuy hay có chút ngốc nghếch, nhưng lại thật lòng tốt bụng và quan tâm đến hắn.
Hỏa Diệc trả lời:
"Ừ... hình như vậy cũng đúng nhỉ? Thôi được rồi ta đồng ý làm bạn với người!”
"Tuyệt quá!" Nàng reo lên, "Vậy từ giờ chúng ta có thể đi ăn lẩu nấm tiên mỗi ngày rồi!"
Hỏa Diệc trợn mắt:
"Mỗi ngày?! Ngươi không chán à?"
Hà Diệp thật thà gật gật đầu: “Đúng vậy”
Hỏa Diệc không khỏi suy nghĩ có khi nào cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-tien-gioi-cua-hanh-nho/3600851/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.