Bầu trời về đêm, ánh trăng khiến rừng rậm trở nên mông lung, huyền ảo. Cảnh đêm đẹp mê người.
Mặc Liên im lặng nằm trên mặt đất. Vết thương trên người đã phục hồi như cũ, nhưng do mất máu quá nhiều, cả người nàng giống như rơi vào hầm băng, tứ chi lạnh lẽo, khiến suy nghĩ của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, một thanh âm cứng rắn, vô tình vang lên bên tai nàng: “Hừ, còn tưởng rằng “hắn” chọn ngươi, thì sẽ có điểm hơn người, nhưng không ngờ lại là một kẻ ngu ngốc, chỉ vì mấy con dã thú mà định chôn vùi tính mạng của mình.”
Người đang nói là ai?
Vì sao giọng nói trào phúng của người ấy lại mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy.
Rốt cuộc là ai nhỉ? Nàng cố gắng lần mò trí nhớ của mình.
“Nữ nhân ngu ngốc, nhanh đứng lên! Bản tôn nhất định phải giết ngươi dám lãng phí thời gian ngủ của bản tôn.”
Thanh âm kia lại vang lên, giọng điệu đã có chút biến hóa, mang theo vài phần non nớt không thể che dấu.
Mặc Liên muốn mở hai mắt để xem người đang nói chuyện với mình là ai, đôi mắt chớp động một hồi, cuối cùng cũng mở ra được.
Nàng chỉ nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng từ cửa huyệt động lao tới chỗ nàng, với tốc độ cực nhanh, thậm chí trên không trung chỉ lưu lại một tàn ảnh. Mặc Liên ngồi dậy, ôm được vật thể đó.
“Chi Chi”
Tiếng ma thú kêu thật nhỏ vang lên trong động.
“Rốt cục cũng tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-di-the-cua-mac-lien/2009565/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.