"Theo ý ngươi, bên trong này đựng loại đan dược gì? Đan dược này tỏa ra bốn đạo lục sắc, là có ý tứ gì?" Mặc Liên nhìn chằm chằm bình đan dược, nghi hoặc nói.
Tiểu Tuyết Cầu nghe vậy vậy, cả kinh, nhảy lên, túm chặt ống tay áo Mặc Liên, kích động hỏi: "Chủ nhân, ngươi có thể nhìn thấy luồng màu sắc trên bình đan dược kia sao?"
"Hả? Chuyện này quá kỳ lạ sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?" Mặc Liên bị thái độ Tiểu Tuyết Cầu làm cho giật mình, kém chút làm rơi chiếc bình ngọc trong tay, nhíu nhíu mày hỏi.
"Cái chủ nhân nhìn thấy được gọi là đan văn, toàn bộ đan dược đều có đa văn thuộc về nó, nhưng mà chỉ có cực phẩm đan dược trở lên thì mới có thể dùng mắt thường để nhìn thấy đan văn thôi, mà ta sở dĩ có thể nhìn thấy đan văn của Tứ Phẩm hạ cấp đan được, đó là bởi vì mắt ta có chút đặc thù, thế nên sao chủ nhân có thể nhìn thấy được đan văn của nó nhỉ?" Tiểu Tuyết Cầu nghĩ mãi không xong, chăm chú nhìn Mặc Liên, tựa hồ muốn đem mặt nàng nhìn ra một cái động.
Vì sao bản thân mình có thể nhìn thấy, điều này Mặc Liên cũng không biết.
Nàng cảm thấy bản thân mình tựa hồ có thể bắt giữ được dấu vết biến hóa của năng lượng linh khí dao động trong không khí, thậm chí mới vừa rồi, phù văn kia ở dưới cái nhìn chăm chú của nàng đã tự động phân giải. Nếu tính là Liệt Diễm và Tiểu Tuyết Cầu liên hợp lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-di-the-cua-mac-lien/2009539/quyen-1-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.