Bỗng nhiên, Mặc Liên nhếch môi cười, trên mặt mang theo một tia vô vị, một chút thoải mái, nàng chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết đừng sợ, chẳng lẽ loại tình huống này so với việc ta sống không quá hai mươi tuổi tệ hơn sao?"
Tiểu Tuyết sửng sốt, cái đầu nhỏ nhắn khẽ khẽ lắc.
"Thì đúng rồi, sự thật này so với trước đây là rất tốt rồi, vậy ngươi còn phải lo lắng gì nữa? Chủ nhân của ngươi sẽ không dễ dàng bị đánh gục như thế, càng sẽ không dễ dàng buông tha dù là một tia hi vọng." Mặc Liên sờ sờ bộ lông mềm mại của Tiểu Tuyết, nói khẽ.
"Vâng chủ nhân, chúng rỗi sẽ có biện pháp!" Tiểu Tuyết bị những lời nói của Mặc Liên ảnh hưởng, dần dần cũng tỉnh táo lại, ngay lập tức ánh mắt lấp lánh của nó nhìn phía tay trái Mặc Liên, bỗng nhiên xúc động bắt lấy tay trái Mặc Liên, gấp gáp nói: "Chủ nhân, ta đã biết! Mau! Người nhanh chút cởi bỏ phong ấn trên chiếc nhẫn này!"
Nhẫn?
Dưới ánh mắt chăm chú của nó, Mặc Liên cảm thấy nghi hoặc nói: "Làm thế nào để cởi bỏ?"
"Dùng máu của người nhỏ lên nhẫn là được." Tiểu Tuyết kích động nói. Nhớ lại ngày đó, bản thân nó chính là bị chiếc nhẫn này hấp dẫn, tuy rằng nó bị phong ấn hoàn toàn, nhưng dao động của nó vẫn như có như không, cũng không giả, nhất định nó là kinh hãi bảo vật, có thể trợ giúp chủ nhân tu luyện.
Mặc Liên cởi nhẫn, cắn đầu ngón tay, đem máu mình nhỏ lên trên cái nhẫn đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-di-the-cua-mac-lien/2009521/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.