Dương thị có việc muốn hỏi Điền thị, lại e ngại có Trương Trọng Vi là đàn ông ở đây, mới lấy cớ Lâm Y bụng lớn dễ mệt, để Trương Trọng Vi dìu nàng về phòng nghỉ ngơi. Đợi trong sảnh chỉ còn bà và Điền thị, bà mớilên tiếng hỏi. “Áo cô bị xé rách, còn có ai thấy?”.
Điền thị đưa tay lên ôm ngực, hai gò má ửng đỏ, đáp như tiếng muỗi kêu. “Lúc Thì ân nhân cứu con đã thấy”.
Dương thị điên tiết, đập mạnh xuống bàn rầm một cái, chén trà nẩy rớt xuốngmặt đất vỡ nát, khiến Điền thị sợ tới mức tái xanh mặt mày. Dương thịhung hăng nhìn chằm chằm Điền thị, hối hận. “Nếu lúc trước biếtngươi làm việc ngu si như vậy, sẽ không bao giờ cưới cô vào cửa, xung hỉ không được, đổi lại biến nhà họ Trương thành một trò cười”.
Điền thị trong lòng còn giấu cây quạt, định cãi lại, Dương thị đã gọi LưuHà, sai cô ta đưa Điền thị vào gian đông sương phòng đầu tiên, từ rày về sau, không được bước ra khỏi phòng nửa bước, một ngày ba bữa tự cóngười bưng vào phòng cho ăn.
Điền thị bị giam lỏng, nghe tin cảngười như nhũn ra, sao còn dám nhắc tới cây quạt, vội ngậm miệng nínthinh. Một mình Lưu Hà không kéo nổi cô ta đi, lại gọi Lưu Vân và TiểuKhấu tử đi vào, ba người đồng tâm hợp lực kéo cô ta vào đông sươngphòng, khuyên nhủ. “Tam thiếu phu nhân, cô là người thủ tiết, rangoài hay không ra ngoài cũng giống nhau thôi, cô nhìn phòng này đi, làNhị thiếu phu nhân tự mình dẫn người lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3077062/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.