Lâm Y dù đáp ứng thỉnh cầu của Trương Trọng Vi, nhưng thực sự đếntrước mặt Dương thị xong, lại không biết mở lời thế nào, do dự hồi lâu,mới ngập ngừng. “Mẫu thân, con người Trọng Vi, mẫu thân cũng biết mà…”. 
Nàng vừa ngẩng lên, liền bị Dương thị ngắt lời. “Ta biết con muốn nói gì, mẫu thân không phải người keo kiệt như vậy, con nói Nhị lang đừng đa tâm”. 
Lâm Y cảm kích cười. “Mẫu thân…”. 
Dương thị vươn tay lấy cây quạt lại, ôn hoà nói. “Con bụng lớn, đừng mệt, đi về nghỉ ngơi đi”. 
Lâm Y nay ở cùng phòng với Dương thị, Dương thị không cho Lâm Y nghỉ ngơitrong này, lại nói nàng đi về, rõ ràng muốn để nàng đi trấn an TrươngTrọng Vi, Lâm Y hiểu ý, đứng dậy đi về gian phòng hướng tây, nhắn dùm ýcủa Dương thị. 
Trương Trọng Vi nghe qua, thở phào nhẹ nhõm, nói. “May mắn mẫu thân rộng lượng, ta ra ngoài mua ít trái cây tươi đưa qua cho mẫu thân, thuận tiện ra công trường nhìn một cái”. 
Lâm Y liếc nhìn chàng một cái, cười. “Lấy lòng mẫu thân cũng đừng vội vàng như vậy, gọi người hầu đi mua là được”. Nói xong lên tiếng gọi Thanh Miêu tiến vào, kêu cô cầm tiền đưa cho gia đinh đi mua, lại hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng tính khi nào đến huyện Tường Phù nhậm chức?”. 
Trương Trọng Vi trả lời. “Tuy được sai phái, nhưng tri huyện đương nhiệm còn có một tháng mới mãnchức, huyện Tường Phù cách Đông Kinh chỉ có mấy bước chân, không vội,chúng ta tháng sau mới quyết định”. 
Lâm Y vui mừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3077055/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.