Thì Côn dẫn theo một tuỳ tùng, đang thong thả đi dạo ven ao nước, chỉ trỏ, cao hứng nói. “Sắp hoàn công lấp ao nước rồi, gần đây thời tiết lại đẹp, hẳn là khách sạncũng xây nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta mua đứt, trong nhà lại thêm một hạng mục sinh lời”. 
Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt. “Cả nhà chỉ có lão gia ra được chủ ý hay, nói cho cùng nhà họ Trương phải cảm kích lão gia mới phải”. 
Thanh Miêu thấy, cơn tức bốc khói trên đầu, xông lên đuổi anh ta. “Ao nước nhà chúng tôi không cần ngài quan tâm, đi chỗ khác đi”. 
Thì Côn chưa bao giờ gặp nha hoàn nào mạnh mẽ như vậy, sợ lùi ra sau mấybước, nhưng thấy đằng sau không có Trương Trọng Vi đứng, liền nở nụcười. “Tới vừa hay, ta có thứ làm phiền cô nương mang về cho chủ nhân của ao nước”. Nói xong, lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Thanh Miêu. 
Thanh Miêu không nhận, hỏi là vật gì. 
Thì Côn nghĩ cô chỉ là nha hoàn, mở ra đọc cũng chẳng hiểu, chỉ nói. “Chỉ cần mang về, chủ nhân cô mở ra liền biết”. 
Thanh Miêu nghe khẩu khí anh ta tỏ ý khinh miệt, không phục, chụp lấy cuộngiấy đoạt lại mở ra trước mặt anh ta, cúi đầu đọc, thì ra là một bản vẽthiết kế phòng ốc, ở góc có ghi chú nhỏ, trên đầu viết hai chữ kháchsạn. Cô đọc mấy lần, khinh thường ngược lại, nói. “Chỉ là bản vẽ khách sạn thôi, tôi còn tưởng thứ gì hiếm lạ”. 
Cô nói một câu nhẹ bẫng, lại làm Thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3077047/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.