Lâm Y tháo bỏ hài, lên giường nằm xuống, vốn định nói chuyện vớiTrương Trọng Vi về Tiểu Truỵ tử, lại bị chàng ôm lấy, hôn lên môi. Nàngkhông muốn gạt mất hưng trí của quan nhân nhà mình, đành phải tập trungtinh thần, đón ý hùa theo.
Sự xong xuôi, Trương Trọng Vi đột nhiên nói. “Nương tử, ta biết em muốn nói chuyện gì, em yên tâm, thúc thúc yêu nạp thiếp là chuyện của thúc thúc, ta không học theo”.
Lâm Y nghiêng đầu nhìn, nâng tay vuốt mồ hôi lấm tấm trên mặt chàng, nhẹ giọng nói. “Là không thể học theo được, em không biết tìm đâu ra một trăm quan mua thiếp cho chàng đâu”.
Ngoài dự kiến của Lâm Y, Trương Trọng Vi thế nhưng hiểu được giá trị conngười của Tiểu Truỵ tử, hơn nữa cho rằng một trăm quan là giá thấp ở CùChâu, nếu là ở Đông Kinh, mua một tỳ nữ hạ đẳng bình thường đã bốn trămquan rồi. Như vậy xem ra, Dương thị nói đúng, việc này thật sự là Phương thị chiếm được món hời, khó trách bà ta tuy tức giận nhưng không dâydưa trả giá, cũng không lạ khi Trương Lương không thèm nói hai lời,quyết định mua Tiểu Truỵ tử. Dương thị không lời được một xu, bán TiểuTruỵ tử cho Trương Lương, chỉ sợ cũng là để cho Phương thị ngột ngạt,bớt thời gian quậy phá gia cang người khác, chiêu này không hẳn là caominh, nhưng rất hiệu quả, mà Lâm Y cứ nghĩ đến Phương thị nay nợ ngượclại Đại phòng chín mươi quan, liền vui vẻ hết sức.
Phương thịchuyến này về quả thực rối ren, hết tâm trí để ý chuyện nhà người khác,thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3077009/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.