Phương thị phải theo tới Mi Châu, tất cả mọi người đều rõ vì sao,nhất định là bà ta lo lắng nhà mẹ đẻ bị hại gì thì lại ôm hận, muốn đicùng để điều hòa quan hệ. Nhưng Trương Bát nương thì sao vậy? Muốn đi Mi Châu? Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay sang phía cô.
Trương Bát nương cúi gằm đầu xuống, tiếng nói như tiếng muỗi. “Con nghĩ đi về trông thấy con trai”.
“Không được”. Trương Lương từ chối như chém đinh chặt sắt,ông ta hiểu nhất đứa con gái này, lần này đi, hơn phân nửa thể nào cũngquỳ gối cầu xin nhà họ Phương cho quay về.
Tất cả đều đoán được nếu Trương Bát nương trở lại sẽ chỉ biết tự rước lấy nhục, vì thế đều khuyên cô. Nhiều giọng nói chen nhau, Trương Bátnương lập tức đánh mất chủ ý, nói. “Mọi người nói thế nào thì làm thế ấy vậy”.
Trương Lương khuyên Trương Bát nương xong, lại chuyển hướng Phương thị. “Bà ở lại nhà đi, một mình ta đi là được”.
Phương thị tha thiết đòi đi, cười lấy lòng. “Đường xá xa xôi, lão gia không có ai hầu hạ làm sao được, vẫn để tôi đi theo mới tốt”.
Trương Lương nói. “Nha hoàn trong nhà, không câu nệ ai, một đứa đi theo là được”.
Thì ra ông ta muốn nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Trương Bát nương xảgiận, vừa du hí có mỹ nhân làm bạn, Phương thị thầm hận, cố ý nói. “Vậy để Đông Mạch đi theo”.
Trương Lương quả nhiên lập tức phản đối. “Đông Mạch chân tay lóng ngóng, đổi đứa khác”.
Việc nhỏ như vậy lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076935/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.