Trương Trọng Vi chải đầu xong, đứng dậy, nói. “Vậy đi, ta tới huyện Tường Phù trước báo tin, chờ thúc thúc và thím nghe xong lại thương lượng tiếp”.
Lâm Y gật đầu, lấy áo bông sạch sẽ cho chàng thay. Vừa xỏ vào một bên tay, bên ngoài liền truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Trương Trọng Vi nghengóng, quả thật là giọng Phương thị, kinh ngạc nói. “Ta còn chưa đi báo tin, sao thím đã tới rồi?”.
Lâm Y chưa tin, mở cửa ra ngoài nhìn xem, thì ra người đang lôi kéoTrương Bát nương vừa khóc vừa cười kia quả thật là Phương thị. Nàng cóthể hiểu tâm tình của Phương thị khi gặp lại con gái, nhưng dù sao đâycũng là khách điếm, ầm ĩ như vậy còn làm ăn thế nào được?
Ngoài cửa, thím Dương đã bắt đầu khuyênnhủ Phương thị để bà ta nhỏ giọng chút, chớ ảnh hưởng các vị khách khác. Phương thị đâu phải người chịu nghe, càng to mồm hơn nữa, chữ chữ chóitai. “Đây là em gái ruột thịt ngàn dặm xa xôi tìm đến nương tựa,không chiêu đãi cho tốt thì thôi, còn bắt nó làm việc vất vả như thế”.
Đây không phải bác bỏ lời thím Dương, là đang mắng Lâm Y, Lâm Y giaothiệp với phu nhân quan lại cũng lâu, khéo đưa đẩy hơn nhiều, không rangoài đối đáp, chỉ ngoắc Trương Trọng Vi lại, đẩy chàng ra ngoài. “Thím đang mắng chửi kìa, chàng mau ra biện minh đi”.
Trương Trọng Vi cũng đau đầu Phương thị ghê gớm, thầm than một hơi, đi ra giải thích. “Thím, chúng cháu thương Bát nương còn chưa kịp, sao nỡ ép làm việc vất vả”.
Trương Bát nương nhẹ giật ống tay áo Phương thị, lí nhí. “Mẹ, là con tự mình muốn giúp, mẹ đừng trách Nhị ca Nhị tẩu, chúng ta đi vào nói sau”.
Phương thị kêu lên. “Có gì mất mặt mà phải đi vào trong nói? Ta cứ thích đứng đây đấy, không nói rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đi nơi khác”.
Lâm Y giận đấm khung cửa mấy cái, nghĩ bụng hôm nay buôn bán thôi coi như xong, vừa mở cửa đã dọa người, không bằng thừa dịp canh giờ cònsớm, đóng cửa một ngày cho rồi. Nàng đi ra cửa, cúi người chào hai ba vị khách trong điếm, bảo rằng cước điếm nhà họ Trương hôm nay không kinhdoanh nữa, mời bọn họ hôm sau lại đến, cười nói. “Mỗi nhà đều có cái khó riêng, hôm nay đến lượt nhà chúng tôi giải quyết cái khó của mình”.
Các vị khách đều biết cư xử, không hề làm khó dễ, ngược lại cười đồng tình với Lâm Y. Lâm Y đích thân tiễn từng vị ra cửa, luôn mãi xin lỗi.
Phương thị thấy Lâm Y bị bắt đóng cửa điếm, vô cùng đắc ý, chuyển sang Trương Bát nương. “Con đừng sợ, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bọn nó không dám ăn hiếp con đâu”.
Lâm Y bị tức đến bật cười, rốt cuộc là ai hà hiếp ai chứ? Nàng rấtmuốn lý luận với Phương thị một phen, nhưng nghĩ đến hôm nay nhân vậtchính không phải Phương thị mà là Trương Bát nương, vì Trương Bát nương, nàng nhịn xuống cơn giận, hỏi Phương thị. “Thím nhiều ngày không vào thành, nay sao lại rảnh rỗi đến chơi?”.
Phương thị thoạt nhìn còn tức giận hơn Lâm Y, dựng thẳng cặp lôngmày, trợn trừng con mắt, vừa nói vừa mắng, Lâm Y và Trương Trọng Vi cựcvất vả mới nghe hiểu đại khái, thì ra hôm nay Phương thị đến hoàn toànlà đánh tùm la trúng tùm lum, mục đích gốc đến là để vay tiền, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Trương Bát nương đang làm việc, nhất thời cơn giậnlủi lên óc, liền quên mất chuyện vay tiền, sửa thành mắng chửi Lâm Y.
Lâm Y nghe xong, một bụng tức hóa thành dở khóc dở cười, gọn gàng dứt khoát hỏi. “Thím, sao thím không hỏi Bát nương tử xem vì sao cô ấy một mình lên kinh?”.
Phương thị liếc Lâm Y, ánh mắt như thể đang nhìn đứa ngốc nào đó. “Còn phải hỏi sao, nhất định là Đại ca ta thăng chức, cả gia đình chuyển lên kinh ở”.
Lâm Y hoàn toàn không nói gì, người đã hồ đồ đến mức đó, nói gì nữađâu? Nàng quyết định dùng kế ve sầu thoát xác, để Phương thị lại cho hai anh em Trương Trọng Vi ứng phó, nói. “Thím sáng sớm tinh mơ đã đến, hẳn là chưa ăn điểm tâm, để ta xuống bếp nấu hai món thím thích bưng lên”.
Phương thị không nhận ra là Lâm Y muốn trốn, ngược lại hơi vừa lòngnàng hiền lành, vì thế chảnh chọe gật đầu, đến cạnh bàn ngồi xuống.
Lâm Y thở ra, nhanh chóng trốn xuống bếp. Thanh Miêu đang ở dưới bếp rửa nguyên liệu, chuẩn bị nấu cơm, thấy Lâm Y đi vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, đằng trước xảy ra chuyện gì? Em nghe thấy có người la ỏm tỏi, đang định đi xem thì lại thấy im lặng rồi”.
Lâm Y xắn tay áo hỗ trợ cô, trả lời. “Không có gì cả, là Nhị phu nhân tới, hôm nay lại nghỉ buôn bán thêm ngày nữa”.
Thanh Miêu nói thầm. “Nhị phu nhân cũng ghê gớm quá đi, bà ta vừa đến chúng ta liền phải nghỉ kinh doanh”. Cô lấy thêm nguyên liệu trong rổ, hỏi. “Bữa sáng thêm thức ăn?”.
Lâm Y tức giận. “Thêm cái gì, cứ nấu như bình thường, bà ta làmchậm trễ việc buôn bán của chúng ta nguyên ngày, tổn thất ta còn chưabiết lấy đâu bù vào kia”.
Thanh Miêu rất vui với thái độ của Lâm Y, hoan hô vỗ tay, thả củ cảivề lại rổ. Hai người cùng động tay, bữa sáng rất nhanh đã xong, ThanhMiêu đang định bưng ra ngoài, Lâm Y giữ cô lại. “Chúng ta ăn no hãy ra, còn không biết nháo đến khi nào đâu”.
Thanh Miêu liền buông mâm, xúc hai chén cơm, cùng Lâm Y ăn trước. Còn chưa ăn xong, trước điếm đã vang lên tiếng cãi nhau rùm beng, tiếng đập bàn ghế rầm rầm, tiếng dụng cụ rớt xuống đất loảng xoảng, còn kèm theotiếng Phương thị chửi bậy.
Thanh Miêu mấy lần muốn đứng dậy, đều bị Lâm Y kéo ngồi xuống, đànhphải nghe theo tiết tấu của Lâm Y, từ từ ăn cơm xong, rửa chén xong, đến khi bên ngoài dần an tĩnh lại mới bưng mâm ra đằng trước.
Phương thị cơn giận chưa tiêu, thấy chủ tớ Lâm Y tiến vào, lập tức mắng. “Một chút điểm tâm mà làm cả canh giờ, muốn ta đói chết hả?”.
Lâm Y căn bản không để ý tới bà ta, đặt mâm lên bàn, gọi thím Dương lấy giấy bút ra, hỏi. “Hỏng hóc thứ gì?”.
Thím Dương vừa cẩn thận quan sát, vừa bẩm báo. “Một tấm bình phong, đĩa đựng trái cây hai cái, chén rượu ba cái”.
Thanh Miêu dọn đồ ăn xong, quay đầu kêu lên. “Còn một cái ghế dựa cũng bị đập hư luôn”.
Lâm Y ghi xuống từng cái một, đặt bút xuống trách cứ Trương Trọng Vi. “Biết rõ thím dễ nổi nóng phát điên, còn bưng rượu cho thím uống”.
Phương thị cả giận. “Ta đến thăm ruột thịt, không thể uống chén rượu?”.
Lâm Y vẫn tiếp tục ngó lơ bà ta, khẩy bàn tính, vừa tính tổn thất,vừa đọc ra, nàng cố ý nâng giá tổn thất lên, Trương Trọng Vi nghe đượcnhíu chặt mày, thầm hận ban nãy tay chân chậm chạp không cản được Phương thị.
Phương thị thấy Lâm Y tính sổ, không thèm để ý mình, cố ý khiêu khích. “Ờ thì đập hư mấy cái chén cái đĩa nhà cô, thế nào, muốn ta đền?”.
Lâm Y bỏ bàn tính xuống, cười. “Thím nói gì đâu, chúng ta hiệngiờ tuy là hai nhà, nhưng dù sao cũng là thím nuôi lớn quan nhân, đừngnói mấy cái chén đĩa, cho dù trăm cái ngàn cái, cũng tùy ý cho thímđập”.
Lời nói xuôi lỗ nhĩ, chính cả Trương Trọng Vi có hơi bất mãn nàng,giờ đây cũng tiêu tan. Phương thị cũng không vạch lá tìm sâu được, hừmột tiếng, thở phì phì ngồi xuống.
Lâm Y đến trước bàn cơm, tiếp đón bọn họ ngồi xuống ăn, Trương Bátnương ánh mắt sưng đỏ, hẳn là mới nãy đã khóc một hồi, Lâm Y lấy khăntay của mình đưa cho cô, an ủi. “Đừng khổ sở, thím ở đây, chắc chắn sẽ làm chủ cho em”.
Phương thị nghe câu này, trên mặt biểu tình ngộ ra, hỏi. “Bát nương, vì sao con bị nhà chồng bỏ?”.
Lâm Y phi thường kinh ngạc, Phương thị làm rầm rầm một hồi, đập không ít thứ, lại ngay cả nguyên nhân vì sao Trương Bát nương bị bỏ cũngkhông biết? Vậy vừa rồi bà ta om sòm lên vì cớ gì?
Lâm Y chợt nhận ra, nhất định Phương thị chỉ lo xả giận, còn chưa kịp nghe nguyên do. Trương Bát nương thút tha thút thít đáp, nói vì saomình bị bỏ. Phương thị cả giận. “Chuyện quan trường của đàn ông, liên quan gì đến phụ nữ, cậu của con bây giờ thực quá phận”.
Lâm Y mặc niệm A di đà Phật, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, tính tình cóxấu xí, đầu óc có kém cỏi đến đâu cũng không ngớ ngẩn tới mức đổ lỗi lên con gái nhà mình.
Trương Trọng Vi thấy Phương thị có ý trách cứ Phương Duệ, chỉ nói. “Thím, Bát nương tử muốn quay về, thím nói xem nó có hồ đồ không?”.
Phương thị im lặng, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, bà ta đúng là đau lòng con gái, nhưng Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng bỏ là chuyện khiếnnhà họ Trương hổ thẹn, sau này mặc kệ là Trương Bát nương hay TrươngTrọng Vi, đều sẽ vì thế mà bị người cười chê, bà ta không muốn thấy việc đó xảy ra. Người ta nói trong tay hay ngoài tay thì đều làm bằng thịtcả, con trai là ruột thịt, con gái cũng là ruột thịt, rốt cuộc nên vìthể diện, tiễn Trương Bát nương về lại nhà chồng, hay vì hạnh phúc cảđời của Trương Bát nương, giữ lại đây?
Phương thị thần tình phức tạp quả thực là chuyện hiếm thấy, Lâm Y vàTrương Trọng Vi đều nhìn ngây ra, nhất thời thế nhưng đoán không được bà ta đang nghĩ gì.
Lúc Phương thị do dự, giống hệt như Trương Bát nương, đều thích xoắnngón tay, xoắn ngón trái, xoắn ngón phải, thẳng đến lúc Lâm Y sợ ngóntay bà ta sắp đứt lìa, bà ta mới mở miệng. “Việc này trọng đại, ta phải thương lượng với cha các con”.
Trương Trọng Vi vội la lên. “Có gì phải thương lượng, lúc chúngta còn ở Mi Châu, nhà họ Phương đã đối đãi chẳng ra sao với Bát nươngrồi, hiện giờ chúng ta xa ở kinh đô, em nó bị đối xử như thế còn nghĩthế nào nữa, khó khăn tách khỏi nơi đó, an ổn ở lại nhà mẹ đẻ đi, khôngquay về nữa”.
Phương thị giờ phút này bình tĩnh lạ thường, nói với Trương Trọng Vi. “Ta biết con đau lòng em gái, nhưng phải nghĩ thay Đại ca các con nữa”.
Câu này có chút trọng nam khinh nữ, Trương Bát nương không biết nêntiếp tục khóc, hay nên mừng vì Phương thị cũng có tâm tư để mình quayvề.
Lâm Y cảm thấy nhà mình suy nghĩ đúng, Trương Bát nương đã bị bỏ,muốn quay về chưa chắc xong chuyện, còn phải xem nhà họ Phương có vui ýhay không nữa. Nhận định sự thật Trương Bát nương bị nhà chồng ruồngrẫy, ưỡn mặt dày, vứt bỏ thể diện cả gia tộc đến cầu nhà họ Phương đónnhận Trương Bát nương lần nữa, không nhục nhã ư? Huống hồ địa vị củaTrương Bát nương ở nhà đó ban đầu đã khốn khổ rồi, bị bỏ xong lại quayvề, chỉ sợ càng bị người nhà họ Phương dẫm đạp dưới chân hơn.
Lâm Y biết, bản thân mình chỉ là cháu dâu, nếu nói ra ý kiến sẽ bịcho là nhiều chuyện, nhưng thấy ánh mắt Trương Bát nương sưng đỏ, nàngliền nhịn không được, vẫn là nói ra.
Phương thị nghe xong, lại nổi nóng, hỏi. “Nói theo ý cô, đưa nó về cũng nhục, không đưa về cũng nhục, vậy rốt cuộc là đưa về hay không đưa về mới tốt?”.
Lâm Y thầm oán, cũng uổng Phương thị tự xưng xuất thân dòng dõi thưhương, năng lực suy nghĩ sao lại kém cỏi đến vậy, ý nàng rõ ràng muốngiữ Trương Bát nương lại, Phương thị vì sao nghe mãi không thủng? Nànglàm sao biết được, không phải Phương thị nghe không thủng, mà bà ta nóinhư vậy không hề có ý muốn hỏi Lâm Y, thực tế là đang chất vấn chínhmình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]