Nói vậy cuộc hôn nhân của Đinh phu nhân cũng không thuận lợi, Lâm Ykhông tiện hỏi nhiều, lại tạ ơn thay Trương Bát nương, cáo từ về nhà.
Trương Bát nương còn ngơ ngác ngồi trước bàn, ánh mắt trống rỗng, Lâm Y ngồi cạnh, nhẹ giọng hỏi. “Thúc thúc và thím đã biết chưa?”.
Trương Bát nương máy móc lắc đầu, nói. “Em không dám viết thư cho bọn họ, bởi vậy hẳn là không biết”.
Lâm Y nói. “Vậy chị cho người đến huyện Tường Phù một chuyến, đưa tin cho thúc thúc và thím”.
Trương Bát nương hoảng hốt, bắt lấy tay nàng. “Đừng, ngàn vạn lần đừng, nếu cha em biết, nhất định phải đánh tới cửa, mẹ em biết, nhất định phải mắng em đến chết”.
Nếu sợ bị mắng mà gạt thì còn có thể hiểu được, nhưng sự việc lần này chẳng lẽ không hy vọng có người thân ruột thịt trút giận cho mình sao?Trương Lương đánh đến nhà ấy thì có gì không tốt?
Trương Bát nương ngập ngừng nói. “Con trai em còn ở nhà họ Phương…”.
“Bọn họ không chịu trả con cho em?”. Lời vừa nói ra, Lâm Yliền biết sai, ở thời đại này, nếu sinh ra là con gái, sẽ cùng bị đuổira khỏi nhà theo mẹ, còn nếu là con trai, thì thôi sớm chặt đứt suynghĩ.
Trương Bát nương đại khái là nhớ con, lại rấm rứt khóc không thànhtiếng. Lâm Y đáng thương cô, nhưng khóc lóc mãi hại thân, khuyên cô. “Chị biết em khổ sở, nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, emngồi đó đi, chị ra đường tìm người rảnh rỗi đến huyện Tường Phù báotin”.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076927/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.