Trương Trọng Vi đi qua xem, càng nhìn càng thấy quen mắt, lấy làm lạ, hỏi. “Đây không phải đồ trang trí trong phòng cậu sao? Lúc trước ta có nhìn thấy trong phòng cậu”. 
Lâm Y giật mình, buồn cười nói. “Xem ra cậu quả thật là giấu giếm bà ngoại mà tới, trong tay không có tiềnmua quà cáp, vơ vét đồ đạc trong phòng mình đem theo, cũng thật là làmkhó cậu”. 
Trương Trọng Vi nói. “Chỉ sợ bà ngoại biết được, lại trách mắng cậu”. 
Lâm Y nói. “Đương nhiên là sẽ trách rồi, chúng ta trả lại cho cậu thôi”. 
Nàng đóng thùng lại, lấy một sợi dây thừng khác, cột lại nguyên trạng, lạira đường gọi cửu vạn, sai hắn đi theo Thanh Miêu, vác thùng về lại phủhọ Dương. Thanh Miêu dẫn cửu vạn đi, vừa đi vừa oán giận. “Quà với chẳng cáp cái gì, còn phải tốn tiền gửi trả lại”. Tới phủ họ Dương, trong lòng cô nàng còn cơn tức, liền lười để ý lễnghĩa, chỉ nói là trả quà lại, cũng không nhắc tới tên của Dương Thăng.Phủ họ Dương do Ngưu phu nhân làm chủ, gã sai vặt canh cửa theo lẽ đương nhiên nâng thùng tới trước mặt bà ta. 
Ngưu phu nhân sai người mởthùng, chỉ nhìn lướt qua liền nhận ra là vật trong phòng Dương Thăng,lập tức gọi anh ta tới, đổ ập xuống mắng. 
Dương Thăng biện bạch. “Khó khăn mới được người họ hàng làm quan, thân cận với bọn họ chút, có gì không tốt đâu?”. 
Ngưu phu nhân lại nói. “Làm quan thì sao, bọn họ chỉ lo tự mình kiếm tiền, có từng trợ lực cho việc làm ăn của chúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076912/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.