Thanh Miêu thấy Lâm Y không đi tiếp, nhỏ giọng thúc giục nàng. “Nhị thiếu phu nhân, này có gì đẹp đâu, em hận không thể đập hết”. 
Lâm Y lại nói. “Học hỏi đi, về sau nhà chúng ta mở đại tửu điếm cũng làm như vậy”. 
Đi tới cửa, đưa thiếp mời, một nha hoàn tiến đến dẫn bọn họ đi vào, trướcmặt không phải tửu lâu mà là hậu hoa viên của phủ họ Dương, vì trờilạnh, hoa cỏ cây cối điêu linh, bên trên dán rất nhiều giấy màu, so vớihoa thật càng nổi bật; giữa vườn thấp thoáng bóng hành lang, bày rấtnhiều lầu các nhỏ, treo rèm, mơ hồ thấy được bóng người sau rèm, hẳn làkhách uống rượu. 
Lâm Y mặc dù khinh thường các hành xử của Ngưuphu nhân, nhưng không thể không bội phục tâm tư tinh tế của bà ta, giữatrời lạnh giá, ngồi trong các sưởi ấm, uống rượu nóng, thưởng thức phong cảnh, thật là một việc vui vẻ thoải mái. 
Bên cạnh vườn có mộtmảnh rừng trúc, ven chân dựng một nhà chòi nhỏ, làm chỗ nghỉ chân câucá. Lâm Y càng xem càng thấy thích, nhịn không được tán thưởng ra tiếng, bên cạnh có người thuyết minh. “Đáng tiếc trời không có tuyết, bằng không vừa nhấp rượu vừa thưởng tuyết, quả là mỹ mãn”. 
Lâm Y nghe giọng này quen tai, quay đầu thì thấy hóa ra là phu nhân phủdoãn, nàng đang kinh ngạc, sau lưng phu nhân phủ doãn có thêm một người, chính là Ngưu phu nhân, bà ta cười với Lâm Y, lúc mở miệng lại tiếp lời phu nhân phủ doãn. “Chuyện nào có đáng gì, đợi tuyết rơi, tôi lại mời phu nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076901/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.