Trương Trọng Vi gật đầu nói. “Đúng vậy, mọi việc nên suy nghĩtheo chiều hướng tốt, chớ tích tụ ai oán trong lòng, mới chỉ một buổisáng thôi mà, buổi chiều hẳn làm ăn sẽ tốt hơn”.
Lâm Y coi là chàng an ủi mình, mặc dù nở nụ cười nhưng không mấy đểbụng, ai mà biết được buổi chiều thế nhưng Trương Trọng Vi lại nói đúngrồi, một đoàn nương tử chen chúc vào trong điếm, tò mò nhìn chung quanh, còn chỉ trỏ không ngừng.
Lâm Y thấy bọn họ cũng không giống muốn đến uống rượu, liền sai Thanh Miêu ra bắt chuyện, biết được những người này đa số đều là vợ thươngnhân, còn lại là nương tử nhà có chức quan nhỏ, tuy là vào điếm cùng một lượt, nhưng không phải đi chung.
Nếu không phải đi chung, vì sao hành động đều giống nhau? Lâm Y đanglấy làm lạ, chợt nghe thấy một nương tử vóc dáng khá cao kêu lên. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn ngồi ở cái bàn nào?”.
Thanh Miêu vội vàng tiến lên, dẫn nương tử đến cái bàn giữa quán, chỉ vào nó. “Chính là chỗ này”.
Nương tử vô cùng vui sướng, cao hứng ngồi xuống, nói tiếp. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn uống rượu gì, ăn thức nhắm trái cây gì, toàn bộ bưng đến cho tôi một phần”.
Hóa ra là đến thể nghiệm cuộc sống của phu nhân phủ doãn, Thanh Miêu vội nghe theo, đi đong rượu bưng thức nhắm.
Có nương tử này mở đầu, các cô các bà còn lại giống như ong vỡ tổ, kêu liên tục. “Phu nhân Vương hàn lâm buổi sáng ngồi ở đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076889/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.