Chủ tớ ba người về nhà, tiếp tục thương thảo chuyện mở tửu điếm. Phía đông kinh thành nhiều cước điếm, rải rác khắp phố lớn ngõ nhỏ, trà rượu là thứ quan trọng nhất thì đã có chính điếm cung cấp, còn có người môigiới cung cấp thức nhắm, khiến cho việc mở cước điếm trở nên thực sự dễdàng. Tuy rằng vị trí mở điếm vẫn chưa có tin tức, nhưng Lâm Y vẫn hưngtrí bừng bừng, nói. “Cước điếm thật sự nói mở là mở được, khó trách đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng có”.
Trương Trọng Vi bị cảm xúc của nàng cuốn hút, cười. “Tửu điếm của nương tử không thể mở ở phố xá sầm uất, tiền thuê mặt tiền cũng có thể tiết kiệm không ít”.
Thanh Miêu ra chỗ cửa sổ, chỉ ra ngoài. “Em thấy nơi này không tệ, hay là cải cách phòng hạ đẳng em đang ở thành mặt tiền cửa hàng?”.
Trương Trọng Vi nghi ngờ. “Mở ở trong này, làm sao có người đến?”.
Thanh Miêu nói. “Ngõ nhỏ chúng ta ở cũng có không ít các nương tử, sao lại không có ai đến?”.
Trương Trọng Vi bác bỏ. “Chỉ có những người thuê phòng thượng đẳng ở đằng trước là dư dả chút,còn lại đều ăn bữa nay lo bữa mai, nào có tiền dư đến uống rượu”.
Lâm Y cũng không đồng ý, nói. “Chúng ta đang định chuyển nhà, còn mở điếm ở đây làm chi”.
Mặc dù nàng không ủng hộ đề nghị của Thanh Miêu, nhưng vì thế mà nàng nảyra được một ý tưởng, sao không tìm nơi nào rộng một chút, đằng trước mởtửu điếm, đằng sau nhà mình ở, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076862/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.