Chẳng bao lâu sau, thím Dương và thím Nhâm bưng một cái nồi con lên,Phương thị liếc mắt qua một cái, âm thầm nở nụ cười, trong nồi đã gầnthấy đáy, chỉ còn một ít cháo loãng. Thím Dương thân với Lâm Y nhất, cố ý thiên vị nàng, liền kêu thím Nhâm múc cho vợ chồng Trương Đống, bảnthân lấy chén khác, nhanh chân múc đầy, đưa đến trước mặt Lâm Y. 
Thím Nhâm không mau lẹ bằng thím Chân, chậm đằng sau, chỉ múc được nửa chén, bưng tới trước mặt Trương Đống, khó xử nói. “Cháo đã hết”. 
Trương Lương nhìn nhìn, thấy thím Nhâm cũng không nói dối, ông ta bảo. “Đi nấu thêm nồi nữa”. 
Thím Nhâm vâng theo, đi ra ngoài dạo một vòng rồi quay về, trả lời. “Nhị lão gia, thùng gạo đã cạn”. 
Trương Lương mất kiên nhẫn mắng. “Cạn thì tìm Đại thiếu phu nhân lấy tiền đi mua”. 
Trương Lương đột nhiên nhắc tới Lí Thư, thím Nhâm không biết ứng phó thế nào,trao đổi ánh mắt với Phương thị, không viện ra được cớ nào, đành phảituân theo, thực sự đi tìm Lí Thư. 
Lí Thư nghe qua thím Nhâm bẩmbáo, bắt đầu khó xử. Theo ý Lí Thư thì đương nhiên phải phối hợp vớiPhương thị, nhưng Trương Đống chưa bao giờ làm khó dễ cô, không thểkhông cho chút mặt mũi. 
Thím Chân hiến kế. “Đại thiếu phunhân, Nhị thiếu phu nhân ở nông thôn buôn bán lời nhiều tiền như vậy,sao mới tới Đông Kinh có mấy ngày đã tiêu hết, theo tôi đánh giá, nhấtđịnh là đang có kế, Đại thiếu phu nhân sao không học theo, cũng dối rằng đã hết tiền?”. 
Lí Thư hối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076848/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.