Trương Đống thấy Dương thị thật lâu không nói, thúc giục hỏi. “Phu nhân, thế nào?”.
Dương thị nổi giận. “Tôi không có mặt mũi nào”.
Trương Đống vừa nghe, thở phì phì đi ra ngoài, Dương thị cũng không níu kéo, để mặc ông ta đi.
Trương Đống đi, cũng không thấy quay về. Cơm chiều Lâm Y phát hiện vắng mặt,còn tưởng Trương Đống không muốn ăn thức ăn dư mới ra khỏi nhà, kinh sợnói với Dương thị. “Mẫu thân, con dâu đi mua ít thức ăn về”.
Dương thị xua tay. “Không liên quan tới con, chúng ta ăn cơm”.
Lâm Y rốt cuộc vẫn lo lắng, ăn cơm xong, chờ Trương Trọng Vi rời đi, nànglặng lẽ hỏi Dương thị. Dương thị nghĩ tới yêu cầu của Trương Đống thậtmất thể diện, không chịu nói cho Lâm Y biết, chỉ nói Trương Đống đi gặpmặt đồng nghiệp, bởi vậy về muộn chút. Lâm Y nghe nói không phải vì thức ăn dư, lúc này mới an tâm, về phòng nghỉ tạm không đề cập tới.
Dương thị ngồi uống cạn hai chén trà, chưa thấy Trương Đống trở về, bà khôngmuốn đợi nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng gọi hai tiếng vẫn không thấy Lưu Hà đi vào trải giường chiếu. Bà biết Lưu Hà trong lòng còn giận, liền tựmình đến phòng hạ đẳng, gọi cô ta đến, hỏi thẳng vào vấn đề. “Ngươi là không muốn làm thông phòng của Đại lão gia?”.
Lưu Hà quỳ xuống, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Dương thị hiểu rõ, hỏi. “Ngươi đã không muốn, vì sao không đi nói cho Đại lão gia biết?”.
Lưu Hà hơi ngẩng đầu, trên mặt không có thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076834/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.