Lâm Y cảm thấy thực tủi thân, nếu không phải ở Đông Kinh khắp nơi đều có kĩ quán, ngay cả tửu lâu cũng có một đám kĩ nữ hầu rượu, nàng mớilười hao tâm tổn sức lo lắng. Vừa tủi thân, nàng còn cảm thấy mười phầnmâu thuẫn, đàn ông đi tửu lâu có kĩ nữ hầu hạ là thế tục cho phép, rấtnhiều thời điểm không hề được xem là “phong lưu” hay “thay lòng đổi dạ”.
Nói miệng hứa suông thì dễ dàng lắm, thực tế làm rồi mới biết khócàng thêm khó, Lâm Y chỉ cần nghĩ tới có một ngày nào đó Trương Trọng Vi cũng ngồi ở lầu tửu lâu, để kĩ nữ xinh đẹp đích thân mớm đồ ăn kề chénrượu, thỉnh thoảng lại được một ánh mắt phong tình quyến luyến, tronglòng nàng như tràn cả bể dấm ghen tuông.
Hẳn đây là mâu thuẫn giữa quan niệm của các thời đại, Lâm Y suy nghĩlúc lâu, cảm thấy bản thân, ít nhất là hiện tại, không thể vượt qua sựkhác biệt đó.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y im lặng thậtlâu, còn tưởng bản thân giận dỗi có hiệu quả, hoan hỉ vui mừng kéo nàngđi về phía trước, nói. “Nương tử, ta dẫn em đi dạo chợ đêm Châu Kiều”.
Lâm Y nhìn chàng vui vẻ, không đành lòng làm mất hứng, nghĩ thầm chắc là mình buồn lo vô cớ, đợi đến lúc chàng ta thực sự làm như vậy hẳntính sau, chỉ là nếu Đông Kinh cám dỗ nhiều dữ dội như vậy, sau này nêngiám sát chàng chặt chẽ chút, đặc biệt không được để cho Trương Bá Lâmdạy hư.
Trương Trọng Vi nắm tay nàng đi về phía trước, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076822/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.