Chỉ cần Lâm Y vui vẻ bỏ tiền, Dương thị đương nhiên đồng ý ở phòngthượng đẳng, hơn nữa bà cũng không muốn ở gần Phương thị, vì thế sảngkhoái gật đầu, cũng nói với Trương Bá Lâm. “Ở Đông Kinh dễ dàng gọi kiệu, đến lúc đó thăm hỏi nhau cũng dễ dàng lắm”.
Trương Bá Lâm không quá để ý người nhà Đại phòng ở đâu, liền quay đầu nói với Phương thị. “Mẹ, vậy con đi đặt cọc tiền”.
Phương thị không động đậy, thầm nghĩ, Lâm Y không giàu bằng Lí Thư mà vẫn hào phóng bỏ tiền ra cho người nhà ở phòng thượng đẳng, vậy thì cớsao bà ta lại phải ở phòng trung đẳng? Bà ta càng nghĩ càng giận dữ, túm chặt lấy Trương Bá Lâm, nói. “Con trai, chúng ta cũng ở phòng thượng đẳng”.
Mọi người ở đây đều dễ dàng đoán ra Phương thị đang nghĩ gì trongbụng, Trương Bá Lâm cũng không ngoại lệ, kiên nhẫn khuyên nhủ. “Chúng ta mới đến, không giống nhà bá phụ có người đến thăm, thuê mấy gian phòng có thể nghỉ chân là được”.
Phương thị bây giờ lại biết động não, không mắng anh ta bất hiếu, lại lấy Lí Thư ra làm cớ, nói. “Con dâu đang có bầu, đương nhiên phải ở thoải mái chút, con không nể mặt con dâu thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ”.
Trương Bá Lâm nghĩ, Lí Thư quả thật làngười thích an nhàn sung sướng, bằng không đã chẳng xây một cái nhà tonhư thế khi mới gả vào nhà họ Trương, nghĩ đoạn anh ta đồng ý thuê phòng thượng đẳng, nói với Phương thị. “Vậy chúng ta đi chọn hai gian”.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076812/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.